Khác

Đáo Xuân 7: Harley Davidson có ở đây để làm gì? 28. 02. 12 - 8:32 pm

Bài & ảnh: Tịch Ru

 

.

VỎ & THỞ
Đạo diễn: Nghệ sỹ Đào Anh Khánh
Video art & Body painting: Họa sỹ Phương Vũ Mạnh

Thời gian khai mạc: 19h ngày thứ Sáu 24. 2. 2012
Địa điểm: Số 7 ngõ 462 Ngọc Thụy – Long Biên – Hà Nội

 

(Tiếp theo)

 

Rồi 50 xe Harley Davidson bắt đầu nổ máy… Rùng rùng, rùng rùng… Cái xe này còn được “độ” thêm bộ loa ở hai bên, thỉnh thoảng chủ nhân bật nhạc sàn kích động đám đông xung quanh hò reo.

 

Trong bối cảnh khán giả đông nghẹt như hội làng, tiếng động cơ đoàn Harley to đến nỗi chả cảm giác được màn trình diễn âm nhạc của Vũ Nhật Tân và Quách Đông Phương đâu nữa.

 

Gần ngoài cổng là khu vực của Lê Nguyên Mạnh, có hai cái bục cách nhau khoảng 5-7m. Trên một bục là Lê Nguyên Mạnh. Người anh phủ kín sơn đen.

 

Lê Nguyên Mạnh bị nhốt trong một cái cũi và ánh sáng đỏ chiếu vào xung quanh.

 

Bục bên kia có một “sơn nữ” đang uốn éo chuyển động một mình. Bộ tóc dựng ngược còn cơ thể thì được vẽ hoa lá cành…

 

Một đám các sơn nữ, sơn nam chuẩn đang chuẩn bị trình diễn. Họ đi qua đám Harley, các xe càng vít ga tợn (dĩ nhiên là đứng yên một chỗ).

 

Lúc các sơn nữ, sơn nam đi qua, Lê Nguyên Mạnh như muốn thoát ra khỏi cái cũi và đến với dàn sơn nữ.

 

Hội sơn nữ, sơn nam múa may xung quanh cái cũi…

 

Rồi leo cả lên cũi mà múa.

 

Khán giả đổ về, chăm chú: xem sơn nữ, xem sơn nam, xem Lê Nguyên Mạnh, nhưng nhiều nhất là trầm trồ về dàn xe Harley Davidson.

 

Đám xe Harley chừng 20 cái lại càng vít ga nổ máy to hơn nữa, ầm ĩ…

 

Các thành viên của đội Harley cũng rất hào phóng cho các khán giả bên ngoài vào vít ga cùng (đặc biệt là những người đẹp chân dài).

 

Tiếng xe càng to thì các diễn viên múa càng “hăng”, động tác càng nhanh. Khán giả càng được dịp reo hò.

 

Có anh bạn nói rất buồn cười: Trình diễn giống hệt như các club ăn chơi ở Hà Nội, chỉ thay vì nhạc sàn và vũ công múa cột sexy thì đây là nhạc điện tử + Harley Davidson và múa theo phong cách Đào Anh Khánh.

 

Khói bắt đầu được xịt ra mù mịt, Lê Nguyên Mạnh cố gắng chui ra khỏi cái cũi.

 

Sau đó anh leo lên nhảy múa cùng với đám diễn viên. Khói mù mịt, ánh sáng cứ loang loáng nên không làm sao chụp rõ được.

 

Lê Nguyên Mạnh chuyển sang bôi màu đen lên khắp các diễn viên múa…

 

Các diễn viên múa quằn quại….

 

Sau khi bị Lê Nguyên Mạnh bôi đen, các diễn viên múa sẽ như thế này. Cảnh kết là hai sơn nam nâng sơn nữ lên. Tiết mục này nhiều người hiểu đại khái là về bảo vệ môi trường.

 

Ở bục bên này, cô sơn nữ tóc dựng ngược vẫn một mình múa, một tí rồi cũng kết thúc theo, kiểu nữ chúa rừng xanh không bị ám?

 

Khu vực đỗ xa, một diễn viên múa trèo lên xe Harley Davidson tạo dáng chụp ảnh.

 

Trên người có vẽ chữ “thở”, cô gái uốn éo khá sexy… Một khán giả nam thích thú tâm sự: “Công nhận tiết mục này bổ mắt hơn của Đào Anh Khánh nhiều”.

 

Một diễn viên múa khác thì được báo đài đến phỏng vấn. Đây là hai diễn viên múa vừa có màn trình diễn với Đào Anh Khánh. Đã thấy hai bạn hóa trang khác rồi. Mà chưa rõ họ sắp trình diễn cái gì. Hay là tạo dáng trên xe Harley cũng là một màn trình diễn?

 

Đáo Xuân là một hoạt động nghệ thuật của nghệ sĩ Đào Anh Khánh được diễn ra thường niên. Và dĩ nhiên số tiền tài trợ cho nó là không hề nhỏ. Đáo Xuân giờ càng ngày càng đông, có dở, có lặp lại thì vẫn càng ngày càng đông, nhưng Đáo Xuân lần này phải công nhận thật là lôm côm và lộn xộn. Cả dàn tác giả, diễn viên được nêu ra xôm tụ trong tờ quảng cáo nhưng đến nơi mọi người đều teo tóp đi đâu: Nhạc của Vũ Nhật Tân với Trí Minh thì bị mờ nhạt trong không khí ấy, tiếng ồn ấy. Linh Dung, Ngọc Đại không xuất hiện như đã được rao. Phương Vũ Mạnh chỉ có dân vào hậu trường mới biết là người làm body painting cho diễn viên. Quảng cáo có 50 mà thực chất có lẽ chỉ hơn 20 xe Harley Davidson, cũng chẳng có sự sắp xếp nào với âm nhạc – cho dù là âm nhạc tiếng ồn. Có người bảo hôm nay đến đây đúng như đi vào cái chợ xe xịn. Có người lại còn ngờ vụ Đáo Xuân lần này là hợp đồng đề quảng cáo Harley, như xe kem, gà rán bày ngoài kia. Được cái nhiều bạn trẻ về cười toe toét: “Hôm nay vui cực, toàn được sờ xe xịn, mỗi cái cũng tầm 50.000$ đó”. Tôi thì chỉ thấy, bảo vệ môi trường mà vít ga liên tục gần 20 cái xe Harley thì có nên chăng và càng không hiểu hội xe này có mặt ở đây làm gì.

Mong rằng các chương trình Đáo Xuân sau này (nếu anh Khánh còn định làm vì nghe nói năm nay anh không định làm đâu) sẽ được đầu tư nhiều hơn về việc tổ chức và ý tưởng, hoặc không thì biến dần thành một festival thường niên về trình diễn và nhạc đương đại cho anh em cùng tham gia (dưới sự tổng đạo diễn của anh). Có lẽ anh cũng có hướng đấy rồi nên năm nay bắt đầu có Lê Nguyên Mạnh diễn một tiết mục độc lập, tiếc rằng hai tiết mục cũng hơi giống giống nhau…

 

 

*

Bài liên quan:

– 24. 2: VỎ & THỞ
– VỎ VÀ THỞ: Khâu chuẩn bị

– Đáo Xuân lần thứ 7: dầu tiên là VỎ của Đào Anh Khánh

– Đáo Xuân 7: Harley Davidson có ở đây để làm gì?

 

Đáo Xuân 8:

– Đáo Xuân 8 sẽ như thế nào?

 

Bài về nghệ sĩ Đào Anh Khánh:

– Đào Anh Khánh: “Đừng nghĩ tôi bản năng…” 
– Cận cảnh Đào Anh Khánh: Có ai “dám làm, dám chơi” như anh?

Ý kiến - Thảo luận

15:42 Sunday,4.3.2012 Đăng bởi:  văn bình
Cám ơn Tịch Ru đã viết bài và cho xem ảnh rất hay. Tớ không được xem vụ này. Nhưng hay nhất là bài viết của Tịch Ru và các lời bình dưới mỗi bức ảnh. Sâu sắc và hài hước.
...xem tiếp
15:42 Sunday,4.3.2012 Đăng bởi:  văn bình
Cám ơn Tịch Ru đã viết bài và cho xem ảnh rất hay. Tớ không được xem vụ này. Nhưng hay nhất là bài viết của Tịch Ru và các lời bình dưới mỗi bức ảnh. Sâu sắc và hài hước. 
21:37 Thursday,1.3.2012 Đăng bởi:  pikachu
“Xin chào! Tôi là Severn Suzuki, đại diện cho ECO – tổ chức Trẻ em vì môi trường. Chúng tôi là nhóm trẻ em từ 12 đến 13 tuổi, đang cố gắng tạo nên vài thay đổi, và chúng tôi đã tự quyên tiền đi hơn 8000 km đến đây để nói với người lớn các vị rằng, các vị phải thay đổi.

Chúng tôi đến đây không có mục đích nào khác ngoài việc đấu tranh cho tương lai của
...xem tiếp
21:37 Thursday,1.3.2012 Đăng bởi:  pikachu
“Xin chào! Tôi là Severn Suzuki, đại diện cho ECO – tổ chức Trẻ em vì môi trường. Chúng tôi là nhóm trẻ em từ 12 đến 13 tuổi, đang cố gắng tạo nên vài thay đổi, và chúng tôi đã tự quyên tiền đi hơn 8000 km đến đây để nói với người lớn các vị rằng, các vị phải thay đổi.

Chúng tôi đến đây không có mục đích nào khác ngoài việc đấu tranh cho tương lai của chính mình. Đánh mất tương lai không giống như mất chiếc ghế trong bầu cử, hay trượt một vài điểm trên sàn chứng khoán. Tôi đến đây lên tiếng cho các thế hệ mai sau, lên tiếng cho những trẻ em đang chết đói trên khắp thế giới mà tiếng khóc cầu cứu không ai nghe thấy, lên tiếng cho muôn vàn động vật đang chết dần trên trái đất này vì chẳng còn nơi sinh sống. Giờ tôi sợ phải bước đi dưới ánh mặt trời vì những lỗ thủng trên tầng Ozon. Tôi sợ phải hít thở vì không biết không khí đang chứa những hóa chất nào.

Tôi vẫn thường đi câu cá cùng ba ở Vancouver, quê hương tôi, cho đến vài năm trước, khi tôi biết lũ cá đang đầy bệnh tật. Ngày ngày, chúng ta đều nghe những tin về việc các loài động thực vật đang dần tuyệt chủng, rồi biến mất mãi mãi. Tôi đã luôn mơ về những đàn thú hoang dã đông đúc, về những cánh rừng rậm và rừng mưa nhiệt đới đầy các loài chim và bướm. Nhưng giờ tôi lại tự hỏi, liệu con cái chúng tôi còn có cơ hội được thấy chúng nữa không? Hồi bằng tuổi tôi, các vị có phải lo lắng về những điều này không? Mọi chuyện đang diễn ra rành rành trước mắt, nhưng các vị lại hành động như thể chúng ta vẫn còn thừa thời gian và các biện pháp hữu hiệu.

Tôi chỉ là một đứa trẻ và không nghĩ ra được các giải pháp, nhưng tôi mong các vị hãy nhận ra rằng, chính các vị cũng thế. Các vị không biết cách vá lại các lỗ hổng trên tầng Ozon, không biết cách mang cá hồi về những dòng suối đã cạn khô, không biết cách làm sống lại các loài vật đã tuyệt chủng. Các vị cũng không thể biến những cánh rừng đã thành sa mạc giờ xanh tươi trở lại. Một khi đã không biết cách phục hồi, xin các vị đừng tàn phá nữa.

Các vị ở đây có thể là đại biểu chính phủ, doanh nhân, nhà tổ chức, nhà báo hay chính trị gia. Nhưng thực ra các vị là bố mẹ, là anh chị, cô chú… và tất cả các vị đều là những người con. Tôi chỉ là trẻ con nhưng tôi đã hiểu rằng, chúng ta đều là một phần của đại gia đình của 5 tỷ người. Thực tế là của hơn 30 triệu giống loài. Biên giới hay chính phủ cũng không thể thay đổi được. Tôi chỉ là trẻ con nhưng tôi đã hiểu rằng, chúng ta đều có phần trách nhiệm, và nên cùng hợp tác hành động hướng về mục tiêu chung. Giận dữ không làm tôi mù quáng. Dù sợ hãi, tôi cũng không ngại nói với cả thế giới những gì mình nghĩ. Ở đất nước tôi, chúng tôi thải ra quá nhiều rác. Chúng tôi mua rồi lại vứt đi. Cứ mua rồi lại vứt đi. Các nước giàu có khác cũng không bao giờ chia sẻ cho người nghèo ngay cả khi thừa thãi chúng ta vẫn không muốn chia sẻ, chúng ta sợ phải cho đi một chút của cải. Chúng tôi sống cuộc sống sung túc ở Canada, chẳng thiếu nước, thức ăn hay nhà ở. Chúng tôi có đồng hồ, xe đạp, máy tính, tivi… Ít nhất là cho đến hai ngày trước đây. Hai ngày trước, ngay tại Brazin này chúng tôi đã sốc khi sống cùng với những đứa trẻ đường phố. Một bạn đã nói với tôi thế này, “Tớ ước mình thật giàu có. Nếu được vậy, tớ sẽ cho tất cả những đứa trẻ đường phố thức ăn, quần áo, thuốc thang, nhà ở và cả tình yêu thương nữa”. Trong khi một đứa trẻ đường phố chẳng có gì trong tay lại sẵn sàng chia sẻ với người khác, tại sao chúng ta, những người có tất cả lại tham lam đến thế? Tôi không thể không nghĩ rằng “những đứa trẻ này chỉ bằng tuổi tôi thôi”. Chỉ sinh ra ở những nơi khác nhau thôi mà cuộc sống của trẻ em lại khác biệt nhiều đến thế?

Tôi đã có thể là một trong những đứa trẻ sống ở Favellas, Rio. Tôi đã có thể là một trong những đứa trẻ sống ở Somalia, một nạn nhân của chiến tranh Trung Đông hay một người ăn xin ở Ấn Độ. Tôi chỉ là trẻ con nhưng tôi đã hiểu rằng, nếu số tiền dùng để cung phụng chiến tranh kia được dùng cho việc tìm kiếm giải pháp cho các vấn đề môi trường, chấm dứt đói nghèo, đi tới các hiệp ước thì trái đất này sẽ tuyệt vời tới nhường nào.

Ở trường học, ngay từ lớp mẫu giáo, người lớn vẫn dạy chúng tôi cách ứng xử đúng mực. Các vị dạy chúng tôi không được đánh nhau. Phải cố gắng tìm ra các giải pháp. Tôn trọng mọi người. Sửa chữa lỗi lầm mình đã gây ra. Không làm hại các sinh vật khác. Phải biết chia sẻ chứ đừng tham lam… Vậy tại sao các vị lại làm những việc chính các vị dạy chúng tôi không nên làm?

Xin đừng quên lý do các vị dự hội nghị này. Các vị làm việc này vì ai? Lớp trẻ chúng tôi là con cháu của các vị. Chính các vị là người quyết định con cháu mình sẽ lớn lên trong một thế giới như thế nào. Lẽ ra bố mẹ sẽ an ủi con cái rằng, “mọi chuyện sẽ ổn thôi”, “đây không phải là ngày tận thế đâu”, và “bố mẹ sẽ làm những gì tốt nhất có thể”. Nhưng tôi không nghĩ giờ đây các vị còn có thể nói vậy. Chúng tôi có còn nằm trong danh sách được ưu tiên của các vị nữa không?

Bố tôi thường nói, “Hành động sẽ tạo nên con người con, chứ không phải lời nói”. Vâng, nhưng những gì các vị làm khiến tôi khóc hàng đêm. Các vị luôn nói rằng các vị yêu chúng tôi, nhưng tôi xin thách thức các vị hãy hành động đúng như những gì đã nói.

Xin cám ơn!”
"nhà thơ nguyễn trong tạo dịch" 

(Đề nghị gõ chữ tiếng Việt có dấu và không viết tắt)

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả