|
|
|
|||||||||
Điện ảnhCâu chuyện về người Việt xấu, ác trên cái nền bưu thiếp xanh tươi giả tạoChú ý: Bạn nào chưa xem phim không nên đọc bài, vì có tiết lộ nội dung phim. Mở đầu phim, hai anh em Thiều và Tường chơi chọi cỏ gà. Tường bé hơn, thắng anh. Thiều mắt him híp, trông mưu mô, khó chấp nhận cái thua, khích em chơi ném đá. Trong trò […] Ý kiến - Thảo luận
9:00
Friday,9.10.2015
Đăng bởi: MạnhBạn Uyên Bùi: Mình chưa đọc truyện gốc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Nhưng như Uyên Bùi nói, dở hay hay thì truyện gốc đó cũng không liên quan đến việc phim này dở hay hay. Người xem chỉ biết có phim khi xem, không cần đối chiếu sách. Mình cũng thấy nhiều bạn khi tranh luận cứ bảo đọc sách đi, sách thế này, sách thế kia, mình cũng thấy buồn cười nhưng mà..., thôi kệ!:-))
0:44
Friday,9.10.2015
Đăng bởi: Uyên Bùi@Mạnh: ha ha, giờ thì thì mình đã hiểu. Nhưng thầy Nguyễn Duy Cần có nói, nếu biết một bộ phim dở mà còn tốn thời gian để xem thì quả là phí phạm cuộc đời mình. :D
21:41
Thursday,8.10.2015
Đăng bởi: linhtheo quan điểm của mình thấy thì các bạn đang có cái nhìn quá bi quan về cuộc sống. Mình đã từng đọc truyện và cũng đã xem phim này rồi, cũng có thể nói là phim không lột tả được hết ý nghĩa của truyện. Nhưng để có thể diễn tả một tập truyện dài thành một bộ phim trong vòng 90 phút như thế thì mình thấy là rất xuất sắc rồi. Và cũng không phải chỉ do cảnh đẹp mà phim đoạt được giả thưởng "phim hay nhất" cùng với 2 phim khác nữa.
17:03
Thursday,8.10.2015
Đăng bởi: Thành VinhBài viết khá sát với cảm nhận của mình khi xem phim này. Nếu mà nói mình cảm nhận hời hợt, không thấy được cái tình trong bộ phim thì có lẽ là do anh đạo diễn anh ấy giấu cái đó sâu quá mình cảm nhận không tới.
8:05
Thursday,8.10.2015
Đăng bởi: Vũ TrầnMình tự hỏi không biết mình và bạn Mạnh có cùng xem một bộ phim. Mình lại thấy đây là một bộ phim rất nhân văn, ca ngợi tình yêu thương. Tại cái làng quê nghèo đói ấy, trong cái thiên nhiên khắc nghiệt ấy, nơi cái xấu và cái ác sẽ có nhiều điệu kiện để phát sinh hơn, cái gì đã gắn kết và mang lại hy vọng cho những số phận ấy? Đó chính là tình yêu, sự hy sinh, lòng độ lượng... Mình thú thực là mình không thấy phim ác. Mình chỉ thấy một đứa em trong sáng, thiện tâm. Mình thấy một đứa anh, có xù xì thô ráp, có nóng nảy, thiếu suy nghĩ, nhưng cũng là đứa biết sót em theo cách của riêng nó. Mình thấy một cô gái yêu một anh cụt tay, một ông bố sẵn sàng giả điên để cho con gái cuộc sống. Mình thấy một ngừoi cùi được vợ con yêu thương.... Nhưng cái anh gọi là ác, mình tự hỏi phải chăng trong cả cuộc đời có con ngừoi nào là không có và không phải đối mặt, ngay cả khi mình là người lớn. Và ở đây lại là những đứa trẻ. Một thằng anh sẽ cho mình luôn khôn hơn thằng em, và có thể bảo vệ được thằng em bằng sức mạnh, cuối cùng lại được thằng em bảo vệ bằng 'trí' và bằng tình yêu dành cho anh mình. Thế sao gọi là phim Ác. Mình cũng không thể đồng tình nói là Thuần ghen với Tường vì Mận. Tình cảm của hai đứa trẻ trong sáng hơn cái mà ngừoi lớn thường ghép cho nó. Cảnh hai đứa ngủ cùng giường và Thuần nhẹ nhàng bỏ tay bé Mận ra khỏi ngừoi mình cho thấy điều đó. Thuần tức vì thích Mận mà Mận lại cứ chơi với thằng em mà không vui như thế với mình, nên bực tức. Thuần đã hỏi Tường tại sao như vậy khi anh em cõng nhau về. Nó đánh em vì vừa phải đánh nhau đổ máu giành khoai cho hai đứa mà hai đứa ăn vụng giấu mình. Tất cả chúng ta có ai là không có những lúc đối mặt với tất cả những dằn vặt, suy tính, tức giận ấy? Nhưng cái gì sẽ níu chúng ta lại. Tình yêu và sự độ lượng. Mình nghĩ đấy mới là bài học nhân văn của phim. Mình đã lớn tuổi. Đi xem ngồi cạnh mình là một cặp teen. Và trong rạp đến 80-90% là teen. Nhưng rất im ở nhưng lúc phim cao trào ở cái anh gọi là Ác. Mình tự hỏi sao lại vậy, và mình nghĩ đấy là vì họ thấy họ ở đó. Tuổi trẻ ngạo mạn, nông nổi, nghĩ lấy sức để thắng ngừoi, nghĩ dùng lực sẽ chiếm được tình yêu. Nhưng bộ phim làm họ có được câu trả lời mà vốn họ đã có, nhưng không theo vì không dám theo, hoặc không đủ trải nghiệm để theo. Đó là chỉ có tình yêu thương thực sự, sự độ lượng mới là câu trả lời cho cuộc sống. Tất nhiên nghệ thuật là nghệ thuật, phải có độ hư cấu nhất định để chạm tới người xem. Nhưng nếu xem chỉ để nhìn vào những chi tiết ấy theo lăng kính 'tiêu cực" thì mình e là bài học nhân văn của bộ phim không còn. Xem phim và mình thấy có niềm tin vào giới trẻ, khi mình chứng kiến thái độ của họ khi xem phim.
14:21
Wednesday,7.10.2015
Đăng bởi: MạnhUyên Bùi: :-)) Mình hiểu ý Uyên Bùi chứ, nhưng mình đùa nên lấy phần đầu của câu Uyên nói, rồi thêm phần đuôi của mình vào (chưa đi xem phim), nên mới thêm ba chấm vào.
13:23
Wednesday,7.10.2015
Đăng bởi: Uyên Bùi@Lan: ở nước nào xét đến luật pháp của nước đó. Bạn đang ở VN, phim VN, nên xét vấn đề dưới góc cạnh pháp luật VN đi bạn. Chứ còn nói như bạn thì lại thành nguỵ biện rồi. Còn nói theo kiểu của bạn thì phá thai có nước cho phép có nước cấm, bạn muốn phá thai thì qua nước không cấm. nếu bạn phá thai ở nước ban hành luật cấm nghĩa là bạn phạm tội ác bị xử phạt dù cái thai là của bạn. Thế thôi!
12:09
Wednesday,7.10.2015
Đăng bởi: eo siMình chưa xem phim, mà chỉ thích đọc các còm của Soi. Nó đi xa hơn là phim. Xem phim không khác gì được ngủ mơ có dẫn dắt, hoặc cùng mơ giấc mơ tập thể và cùng thức dậy khi hết film, để đi ra khỏi rạp. Vậy nên ai xem xong film rạp đi ra cũng thấy rất chòng chành, rất giống tình trạng khi mới ngủ dậy. Còn khi còm hay đúng hơn, khi đã tỉnh rồi, thì nghệ thuật của điện ảnh như liều thuốc đã hết tác dụng, hay cũng thành dở, mà có chỗ nào chưa hay, sẽ được đào xới đến vài trượng sâu xa. Trước một cuốn sách hay, đọc xong ai cũng im lặng để suy tưởng. Còn với mọi bộ phim, người ta xem rồi lên tiếng, cứ tưởng mình vẫn sống trong giấc mơ, để rồi sẽ mau chóng quên đi, và lại háo hức đi xem film mới...
10:40
Wednesday,7.10.2015
Đăng bởi: Tô MinhNhân chi sơ, bản tính ác
10:28
Wednesday,7.10.2015
Đăng bởi: MạnhTheo mình thì mọi tranh cãi, như Uyên Bùi nói, đều vô ích và thiếu căn cứ hết, nếu ta... chưa đi xem phim :-) (Mở ngoặc mình không phải người của nhà sản xuất nói thế để câu khách vào rạp nhé).
10:26
Wednesday,7.10.2015
Đăng bởi: LanUyên Bùi: dựa vào pháp là sao hả bạn? Điều luật các quốc gia khác nhau thì đánh giá như thế nào? Như ngoại tình, ở Việt Nam không có trong Luật hình sự( trừ trường hợp sống như vợ chồng với người khác trong khi đã kết hôn), ở Ả rập bị ném đá đến chết. Thế ngoại tình có phải là tội ác không?
0:00
Wednesday,7.10.2015
Đăng bởi: Uyên BùiCho mình góp ý đôi lời:
4:07
Tuesday,6.10.2015
Đăng bởi: MạnhChào các bạn phê bình mình khi mình thấy phim là ác,
23:44
Monday,5.10.2015
Đăng bởi: Vũ AlexTôi đã suy nghĩ, và quyết định là xin phép SOI cho tôi đề lại bình luận phản biện của mình ở đây.
22:54
Monday,5.10.2015
Đăng bởi: DNAGửi bạn,
22:50
Monday,5.10.2015
Đăng bởi: Vũ AlexCái buồn cho người làm nghệ thuật ở Việt Nam hiện tại, đó là sự thiếu cảm, thiếu hiểu, thiếu biết. Và lạ một điều, là có những người cố tạo ra vỏ bọc đó để đánh giá nghệ thuật, bằng những lý luận càng khó hiểu càng tốt, càng ngạo nghễ cang tốt, trích dẫn những cái không thực tế ở nơi đâu. Không phải nghệ thuật thành công là cứ phải đi ngược lại số đông. Lười đọc, lười sáng tác, thiếu cái tâm, phiếm diện... không làm chúng ta tốt hơn.
18:24
Monday,5.10.2015
Đăng bởi: Anny NguyễnGửi bạn Mạnh thân mến.
17:11
Sunday,4.10.2015
Đăng bởi: MạnhNakul thân mến,
16:28
Sunday,4.10.2015
Đăng bởi: mai maiNghệ thuật tìm mọi cách để nói về cái ác và đôi khi phải biện hộ cho cái ác. Một con cá mập quyết tâm ăn chay nhưng không thể cưỡng nổi thói ăn thịt, khi nó ngửi thấy mùi máu thì nó ăn thit bạn mình lúc nào không biết. Các nhà làm phim Mỹ mô tả con cá mập trong sự dằn vặt và xám hối. Hay một con ma cà rồng phải kìm nén tột độ khi ngồi bên bạn gái "rất ngọt". Cái ác đôi khi là bản năng sinh tồn, và chủ thể của cái ác biết mình làm ác nhưng vẫn không thể vượt qua sự cám dỗ của thói quen. Kiều người tây nhìn người ta ăn thịt chó mèo thì thấy ác không thể tưởng, còn người ta thì yêu chó nhưng cứ ngửi thấy mùi thịt chó là không thể ngăn được cơn thèm. Hay chuyện bà con dâu róc thịt mình cho mẹ chồng ăn thì ta cũng chả thấy ác, chỉ thấy có.. nhân văn.
14:53
Sunday,4.10.2015
Đăng bởi: NakulMình thấy tác giả không đặt mình vào bối cảnh trong phim, đó là bối cảnh của những năm 80,90 của thế kỷ trước, câu chuyện ở một vùng quê, khi mà cái đói, cái nghèo vẫn còn đeo đẳng hằng ngày, lũ lụt, thiên tai triền miên, người dân phải lo cái ăn cái mặc từng bữa, thử hỏi sao không rầu? Câu chuyện nói về cảm xúc của em Thiều, em ấy mới lớn, mới chớm nở tình cảm đầu đời với cô bạn chung lớp, vậy mà cô bạn ấy lại chơi thân với em trai hơn, hai đứa nhỏ hay chơi với nhau, rủ nhau chơi đủ trò con nít, sao Thiều không thể không ghen tức? Mình không thấy cái ác cái xấu nào quá đáng trong phim, mặc dù tác giả hơi bị cường điệu trò ném đá ở đầu phim, mà bình thường thì con nít ngày trước hay chơi ném cát (cho tí nước vào, vo lại thành 1 cục tròn xoe rồi ném nhau) nhưng đó cũng chỉ là trò con nít. Bạn không thấy cuối phim Thiều đã nỗ lực như thế nào để giúp em mình ư? Em ấy buồn rầu cũng là vì hối hận, rồi vượt lên đó để giúp em từng ngày (bế em đi chơi, giúp em đi nạng để tìm công chúa). Tuy phim còn nhiều sạn nhưng nói rằng “Chà, tội ác nhan nhản và đơn giản ở nước này là từ những con người như Thiều đây.” thì mình cũng không hiểu được tác giả bài viết này muốn gì (câu likes chăng :)). Thân! |
|
||||||||||