|
|
|
|||||||||
Gẫm & BìnhSự Chết và Lãng mạnHồi còn là học sinh lớp 7, mình đã chép lại bức tranh này, bằng chì than, rất kỹ lưỡng, từ một phiên bản khổ A3 trong một vựng tập đặc biệt của bác Đặng Chấn Liêu tăng bố mẹ. Một người bạn cùng lớp đã nhất định xin bức chì than ấy. Nay thì […] Ý kiến - Thảo luận
10:43
Monday,21.12.2015
Đăng bởi: ngoc maiCám ơn bác Trịnh Lữ đã giải thích rất cặn kẽ chi tiết. Em muốn nói từ thời Luis XIV là muốn nói đến hình tượng được thể hiện trong tranh ấy ạ, vì vị vua này luôn muốn thể hiện mình như một đỉnh cao chói loà (hồi em học lịch sử Pháp thì thấy mấy bà giáo hay lấy tranh vẽ ông Louis này ra làm minh hoạ cho quyền lực đỉnh cao). Đến thời Cách mạng Pháp thì đỉnh cao lại thuộc về người phụ nữ (biểu tượng của nước Pháp). Các tranh trước đó nữa nữa thì trung tâm luôn là chúa Giê su, nhưng cách truyền cảm hứng chói lọi và "lồng lộng" thì là từ ông Louis
9:59
Monday,21.12.2015
Đăng bởi: Trịnh LữCandid : Mình phải xin lỗi vì câu "Bức vẽ mang ra Salon là theo phác thảo này…" của mình đã khiến bạn hiểu lầm. Bức vẽ đem ra Salon chính là bức mà Candid bảo là kịch tính hơn đấy. Và Gericault vẽ thêm cái xác ở ngay Salon, trong hai ngày, trước khi khai mạc.
8:21
Monday,21.12.2015
Đăng bởi: CandidKhông chỉ vẽ thêm cái xác mà con thuyền cũng được che đi bằng một đợt sóng, khiến cho cảm giác hy vọng mong manh hơn.
8:19
Monday,21.12.2015
Đăng bởi: CandidEm thấy là bức vẽ thêm có bố cục chặt hơn và kịch tính hơn. Trọng tâm của câu chuyện được chuyển từ hậu cảnh nơi chiếc thuyền xuất hiện sang tiền cảnh nơi có cái xác.
5:16
Monday,21.12.2015
Đăng bởi: Trịnh LữXin có mấy lời về ý kiến của Tùng và Ngọc Mai.
8:20
Sunday,20.12.2015
Đăng bởi: ngoc maiBài viết rất là bổ ích. Hoá ra người Pháp cũng có kiểu nhầm lẫn... tại thằng đánh máy nhỉ. Tranh hoành tráng thế này mà bảo tàng Louvre lại không mua, chắc bây giờ tiếc hùi hụi. Nhưng mà bố cục kiểu này có từ hồi Louis XIV hay sao ấy ạ, đại khái trong tranh bao giờ cũng có một đỉnh cao, một trung tâm (thể hiện niềm hy vọng, hay quyền lực gì đó), các chi tiết xung quanh đều hướng tới trung tâm. Chủ nghĩa hiện thực vẫn rất đậm đà. Tranh này làm tôi nhớ đến tranh của Repin nữa, mô tả đám đông rất chi li tinh tế, đặc biệt đi sâu vào tâm trạng và hành vi chi tiết tỉ mỉ. Một bức tranh hàm chứa bao nhiêu là lịch sử, bao nhiêu là câu chuyện.
6:03
Sunday,20.12.2015
Đăng bởi: CandidEm cũng từng nhịn khi tập yoga nhưng chỉ nhịn ăn không nhịn uống. Em nhớ là có lần xem chương trình nào đấy nói về khả năng nhịn uống của con người thì nhớ là cũng chỉ khoảng vài ngày. Nhất là trong điều kiện mất nước do mồ hôi và bài tiết. Xem mấy cái chương trình sống sót thì thấy mối quan tâm đầu tiên là tìm nguồn nước.
23:34
Saturday,19.12.2015
Đăng bởi: phó đức tùngCandid
21:19
Saturday,19.12.2015
Đăng bởi: CandidKhông ăn thôi chứ không uống 30 ngày em nghĩ không ai chịu nổi.
20:38
Saturday,19.12.2015
Đăng bởi: phó đức tùngBài viết rất hay. Không biết cậu Trịnh Lữ có thể phân tích giúp xem cái lỗi bố cục của bức tranh ban đầu là gì, tại sao lại cần vẽ thêm cái xác kia. Ngoài ra, mình rất ngạc nhiên tại sao con người trong hơn chục ngày bị nạn mà lại có thể đã nghĩ ra ăn thịt nhau nhỉ. Mình chẳng có bản lãnh gì, nhưng tuyệt thực không ăn không uống 10 ngày chẳng có vấn đề gì. Và theo những người tuyệt thực, bất kỳ ai cũng có thể tuyệt thực không ăn không uống ít nhất 30 ngày không sao. Mà nếu phải vật lộn sóng gió nên kiệt sức sớm thì cái nỗ lực ăn thịt nhau nghe ra còn cần nhiều sức ghê gớm, làm sao một người kiệt sức có thể đủ dã tâm và sức lực để ăn thịt đồng loại nhỉ. Chắc trong những khủng hoảng kiểu này còn có sự bộc lộ của những tâm lý kỳ quái gì đó.
16:19
Saturday,19.12.2015
Đăng bởi: cứ từ từBài viết của bác Trịnh Lữ luôn giá trị, đọc rồi lại thỉnh thoảng giở ra đọc lại. Tiếc cho một thiên tài dị thường như Gericault lại quá đoản mệnh (32 tuổi). |
|
||||||||||