Gẫm & Bình

"Mở cửa": không thể giấu được mặt kia của tấm huân chương

Được mời vào danh sách triển lãm, đại diện cho 30 năm, chỉ có 50 người, vinh dự quá đi chứ. Nếu không cảm thấy vinh dự thì cũng thấy vui vui, thinh thích. Được có dịp treo tranh, được người ta nhớ đến, được nhắc tên, được báo chí tung hô, được khẳng định… […]

Ý kiến - Thảo luận

12:48 Thursday,29.9.2016

Đăng bởi:  LC

Hôm qua, ngày cuối cùng của Mở Cửa, mình qua xem lại. Cái Đẹp là có, yêu nghề và giỏi nghề là có. Không nên mong đợi quá và hãy chấp nhận một sự hiện hữu của mỹ thuật, ở mốc 2016 này, là như vậy. Còn nếu muốn được nhìn thấy nó ở cấp độ và góc độ khác, buộc mỗi người phải tìm tòi phát hiện , thậm chí là đập phá các mỏ quặng để sàng tuyển lấy viên ngọc, của riêng mình.
Nghệ thuật càng ở tầm cao, càng hiếm quý và... vô ích. Chẳng để làm gì mặc dù ai cũng thích sở hữu. Cũng đừng mong nó là vật trang trí hay công cụ truyền thông. Một bức tranh trưng ra mong có người xem rất khác với một bức tranh chưa bao giờ được biết đến. Nó còn nguyên vẹn chất bí ẩn và hấp dẫn, đó là sức hút các nhà sưu tập...

10:49 Thursday,29.9.2016

Đăng bởi:  nguyễn chí hoan

tôi thích ý kiến của Cứ-từ-từ, vì cũng thấy cái tên "Mở cửa" thành ra ngẫu nhiên quá, và các tranh được chọn thì phần nhiều gợi nhớ câu thơ của T.T.Kh: "Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời. Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi."

8:33 Thursday,29.9.2016

Đăng bởi:  cứ từ từ

từ thuở tóc còn để chỏm đã nghe các cụ tiên chỉ vuốt râu mà rằng : nghệ thuật có hai loại , một là nghệ thuật vị nghệ thuật , tức là vẽ chỉ vì nghệ thuật, vì cái đẹp mà thôi chứ chả vì lợi ích của bố con anh nào.Loại hai là nghệ thuật vị nhân sinh, tức là vẽ vì cộng đồng ,vì nhân loại,vì xã hội, lí tưởng, lãnh tụ, đạo đức, giáo dục, vì mục tiêu tế thế độ sinh cao cả nọ kia. Nhưng ngẫm ra mà nói thì cho dù có vì ai thì nghệ thuật cũng chỉ có 1 đích đến duy nhất đó là cái đẹp. Tranh đẹp rồi thì không quan trọng nó là vẽ vì ai, mà tranh chưa đẹp thì dẫu có vẽ vì ai cũng không quan trọng.
Mình nghĩ ở trên bạn Từ từ hơn nữa có sự ẩn dụ khi nói về Formosa. Formosa không đơn giản là Formosa, mà nó là hình ảnh lấp lửng cho sự biến thiên của xã hội. Xã hội biến thiên thì nghệ thuật cũng biến thiên, nghệ thuật, nghệ sĩ là tấm gương phản chiếu tâm hồn thời đại. Thời đại thay đổi , lẽ đương nhiên nghệ thuật cũng không thể cứ ù lì mãi. Điều đáng nói ở triển lãm lần này là nhiều nghệ sĩ ( không phải tất cả) đã vô tình vạch áo cho người ta xem cái sự ù lì đó, mặc dù sự ù lì đã đem lại cho họ không ít tiếng tăm , tiền bạc, xe hơi nhà lầu ngay cái thời mà đồng nghiệp còn đói kém lay lắt.
Nhưng cũng như quan điểm ở trên, mình không thấy triển lãm lần này có gì sai với cái nhan đề của nó. Nếu sự ù lì là cái tinh thần của nghệ thuật Việt trong 30 năm qua , vậy tại sao lại không được trưng bày cái ù lì đó . Bởi trong lịch sử, mọi vấn đề tốt xấu đều đáng được tôn trọng như nhau kia mà. Phải không ?

16:50 Wednesday,28.9.2016

Đăng bởi:  Thum Thủm

Bạn Trịnh Xuân Đin (hay Đỉn) nói chuẩn. Tranh vẽ từ trước Formosa cứ phải có âm hưởng Formosa à? Nhiều bạn đòi hỏi cũng lạ. Chẳng lẽ tranh tĩnh vật đẹp thì vứt đi? Có phải cái gì mang hơi thở đời sống cũng là hay...

16:04 Wednesday,28.9.2016

Đăng bởi:  Trịnh Xuân Đỉn

Sợ bạn này thật. Kỷ nguyên formosa thì phải vẽ cái gì cho nó sâu sắc. Viết kiểu này ý là việc vẽ phải vì dân vì nước phải trăn trở có nghĩa là phục vụ một ý hướng chính trị. Đã cóc hiểu cái gì về bản chất của hội hoạ còn bày đặt kỹ thuật kỹ thẹo, rách ruột lắm bạn ạ.

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả