Nhiếp ảnh

Một cô gái "hư" sẽ làm gì
với ảnh kỷ niệm?

  Tôi bắt đầu lưu tâm đến những bức ảnh gia đình mình khi đang lật giở một album ảnh gia đình và đột nhiên thấy trong lòng tràn ngập một cảm xúc mà tôi không thể truy được nguồn cơn. Những bức ảnh này được chụp từ 40 năm trước, và tôi thậm chí […]

Ý kiến - Thảo luận

3:16 Friday,17.6.2011

Đăng bởi:  Em-co-y-kien

Ngọc Trà ơi, bài này bạn dịch hay thế, thú vị vô cùng. Nó lay động lại trong mỗi con người già cỗi chúng ta cái thơ trẻ tinh nghịch ngày nào... ai mà chẳng có một thời đi học, khoái trò tô vẽ bậy bạ vào sách giáo khoa, vào các tranh ảnh tạp chí, rồi tự đắc chí một mình, hay cùng mấy đứa học sinh cá biệt khác chúi vào xó lớp mà cười khùng khục... mà thường là chúng mình cứ hay vẽ cho mình xinh lên (nếu là bạn gái, chẳng hạn cho một tí nơ vào đầu) và oai lên (nếu là giai, chẳng hạn thêm bộ ria vểnh vào mép), còn đứa nào bị ghét thế nào cũng bị bổ sung mấy cái răng nanh rõ là dài, là ác, hay áo quần tự nhiên "không cánh mà bay", hoặc bị đính thêm vào người những mảnh vá víu... đến là ghê, là khéo... rồi thì kể cả ảnh các thầy các cô trên bảng tin cũng bị mấy đứa trò hư (không phải em đâu nhé) "bôi gio trát trấu"... thế mà sau khi kiểm điểm lên xuống vẫn chứng nào tật nấy, rồi các thầy các cô cũng tha cho hết, cũng vẫn thương lũ trò nghịch ngợm...

Bài viết của nữ nghệ sĩ còn cho người xem một cái nhìn phân tâm học vào sự hình thành nhân cách/đa nhân cách... mới tinh tế làm sao.

Ôi, chị Trà ơi, chị Soi ơi, tuổi thơ chúng ta ơi...

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả