Bàn luận

Gossip cuối tuần: Noi theo Phạm Ngà? Bám theo Phạm Ngà?

  Kit: Tuần qua chẳng có hoạt động văn hóa gì hay ho Kat nhỉ? Kat: Hoạt động văn hóa thì chả có mấy, nhưng đàm tiếu về hoạt động văn hóa hoặc người làm văn hóa thì có. Hai vụ đình đám nhất là: 1. Dàn nhạc giao hưởng Berlin diễn ở Nhà hát […]

Ý kiến - Thảo luận

15:47 Thursday,19.7.2012

Đăng bởi:  PHẠM QUỐC TRUNG

Cô Michyio Phạm Ngà chỉ biết và mê nghệ thuật Múa. Cô tự nhận thế, nhưng cô có những ý kiến trên:
http://nhipcauthegioi.hu/modules.php?name=News&op=viewst&sid=3461 đáng để cho mọi người, từ các Củ nghệ làng Ta cho đến các anh Zai "kinh hoàng" phải suy ngẫm, khi cô nói về tâm trạng của mình trước thực tế xã hội. Cái đó làm nên NGHỆ SĨ Michyio Phạm Ngà trong mắt tôi. Kính nể cô vì trái tim nghệ sĩ của cô không VÔ TÌNH. Cái đó hình như đang dần là của hiếm trước những cái xấu xa, băng hoại đang hàng ngày hàng giờ lan tràn.
"...Tôi không làm gì sai để phải hối tiếc cả, chỉ có những con người chưa kịp hiểu biết đã chửi rủa tôi thì sau này họ mới phải hối tiếc, đời có nhân quả!

Cuộc sống của tôi không phụ thuộc bất kỳ ai, không xin ai nên tôi không phải nể nang hay luồn cúi ai cả. Tiếc cái là ông trời mang cho tôi cái tính quá thẳng thắn nên tôi biết không khéo léo trong mọi chuyện, ứng xử của tôi quá cộc cằn không thùy mị nết na được như người khác.

Yêu thì yêu hết lòng hết dạ, ghét thì ghét đến xương tủy, đã quý ai thì xin gì tôi cũng cho hết, mà đã ghét ai thì 1 xu tôi cũng đòi. Tôi là vậy đấy, có gì là tuôn ra hết, chả giấu được gì, nói xong rồi thôi, mai quên ngay, không thích nhớ.

Trước những phát ngôn quá thẳng thắn và phũ phàng của tôi thì sự phản ứng mãnh liệt của trai Việt như vậy cũng hoàn toàn chính đáng. Nhưng tôi thiết nghĩ, tốt hơn biết bao nếu những phản ứng gay gắt của họ không phải dành cho tôi, mà hãy dành cho những cảnh trẻ em lạnh buốt giữa mùa Đông không manh áo, trước cảnh con cái đánh đập, đuổi cha mẹ khi tuổi già lang thang không chốn nương thân…

Hoặc giả, hãy biết căm giận trước những cảnh dân đã nghèo lại còn bị cưỡng chế đất đai do tổ tiên cha ông để lại, trước cảnh cướp giật ngoài đường, trước những tang thương chết chóc nằm trên đường, trước cảnh Hoàng Sa, Trường Sa bị lấn át, trước cảnh Trung Quốc đang ngày đêm bắt bớ, đánh đập tàn nhẫn ngư dân của nước nhà, v.v…
Không chỉ có sex, văn minh, lịch sự mới được coi là giá trị của người đàn ông, mà còn quan trọng ở lời nói, hành động, trách nhiệm và nghĩa vụ của họ đối với xã hội! Họ nên dành thời gian hoàn thiện và làm giàu bản thân, làm giàu gia đình, giúp ích cho đất nước thay vì ngồi đấy lèm bèm “ném đá” tôi, đấy mới là đàn ông chân chính..."

8:30 Monday,16.7.2012

Đăng bởi:  Anh Đầu Đất

He he, một anh là Hoàng Nguyên Vũ, một anh là Nguyen Vu, cùng tên mà chính kiến khác hẳn nhau hè!
Cháu thấy anh Nguyen Vu nói buồn cười, cả bài có ai cấm cô Phạm Ngà nói về sex nếu không được thỏa mãn đâu. Người ta chỉ bảo cô này phải dùng đến chiêu chê sex cho đàn ông chú ý thì nhục thôi mà!
Thí dụ như anh Nguyen Vu mà lên mạng nói không được thỏa mãn khi có sex với phụ nữ Việt Nam thì dĩ nhiên truyền thông chỉ xoay quanh chuyện sex với nữ Tây nữ Ta, vì anh Nguyen Vu với truyền thông là vô danh.
Nhưng bác Dương Trung Quốc nhà mình chẳng hạn mà lên báo nói đúng câu anh Nguyen Vu nói thì người ta ném đá bác ngay, vì bác là bác như thế mà lại đi bàn mấy cái chuyện lá cải để câu khách.
Tôi tán thành cách nghĩ của anh Hoàng Nguyên Vũ. Còn anh Nguyen Vu về đọc cho kỹ bài đê!

8:00 Monday,16.7.2012

Đăng bởi:  Nguyen Vu

Tôi đọc hết bài phỏng vấn trên BBC của cô vũ nữ Phạm Ngà này, đọc một ít các comment của nhiều đàn ông, đàn bà... Nhưng cuối cùng tôi rút ra kết luận: Không cần biết cô ta đang tự PR cho mình hay cho ai, nhưng cô ta thuộc hàng thông minh vì biết lợi dụng truyền thông trong một đề tài "hot" và ai cũng thèm đọc (ngưòi Việt mình lên Google tìm hiểu về sex nhiếu nhất tyrong tất cả các loại thông tin khác). Và tôi cũng thấy rõ ràng cô ta nói thật. Vì chính tôi cũng đã được biết một cô diễn viên kịch tên VTHL (người đóng các vai Nhật Lệ, Lụa, Sao, Đắc Kỷ...) khi bị phê phán về chuyện sex với đàn ông có vợ, cô thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình, là sex với đàn ông có vợ vì họ có kinh nghiệm làm mình thỏa mãn, và tại sao mình lại phải kìm nén bản năng gốc đó khi mình có thể có nhiều bạn tình, thỏa mãn được nhiều kiểu dạng khác nhau, sex không bao giờ nhàm chán...
Vậy tại sao phải lên án cô vũ nữ Phạm Ngà?
Thời nam nữ bình quyền, đàn ông có quyền chê bai phụ nữ, thì đàn bà cũng có quyền chê đàn ông nếu không được thỏa mãn.

20:51 Sunday,15.7.2012

Đăng bởi:  Hoàng Nguyên Vũ

Đọc bài của SOI, rồi đọc cả tá những tin liên quan đến cô Ngà này, thấy sáng ra nhiều điều, cả về khía cạnh truyền thông lẫn những con người được coi là thuộc giới nghệ sỹ.

Người phương Tây có câu: “Truyền thông giống như con chó đói. Cho nó ăn no thì nó sẽ không sủa; còn để nó đói thì nó sẽ sủa ầm ĩ, có khi còn cắn bậy”.

Câu này áp vào truyền thông của ta thật không có gì hợp hơn!

Thực ra, qua vụ cô Ngà đăng đàn nói về sex (cô ấy nói về nhiều thứ nữa, nhưng cái còn lại khiến người ta bàn tán chủ yếu là chuyện sex), chẳng có gì gọi là cái “bẫy truyền thông” cả. Mấy ông truyền thông của ta lúc nào cũng đói tin lá cải, vớ được quả này quá vớ được vàng. Biết chắc là đăng lên thế nào cũng làm “dậy sóng” trên mạng, thế nên tội gì không đăng. Mà cũng chẳng cứ truyền thông nhà ta, đến BBC không nhịn nổi cũng phải nhảy vào để viết bài thì đủ biết là chủ đề này “câu view” hiệu quả cỡ nào.

Sau khi xuất hiện bài phỏng vấn nổi đình nổi đám cô Ngà, người ta bàn đủ thứ chuyện. Đàn ông tức tối hoặc che dấu sự tức tối bằng những lời đùa cợt sàm sỡ trên các diễn đàn; đàn bà ủng hộ (hoặc phản đối, về bản chất cũng giống nhau). Một bữa tiệc thịnh soạn cho giới gõ phím buôn dưa lê.

Bài đối thoại của SOI quả thật đã đưa ra cách nhìn khá thấu đáo về hiện tượng này, khi nói đến phẩm cách của người nghệ sỹ.

Ở đây, tôi muốn nói thêm, ít ra là một điều còn lớn hơn cái phẩm cách ấy: đó là cái không khí, cái môi trường văn hóa ở ta.

Nó tệ đến mức là tạo ra một khung cảnh, một môi trường khiến một số người, khi làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật, cứ như bị ma làm, phải gây ra những vụ việc (đình đám) như thế này! Có cảm giác như cứ phải có những vụ ầm ĩ trên truyền thông thì mới có danh, mà với người làm nghệ thuật, thì như thế mới “sống” được!

Cô Ngà có thể ngây thơ (hay bị phóng viên gài) để nói ra những điều mà cô nghĩ là “thẳng thắn”; cũng có thể cô nhằm đạt tới một mục tiêu nào đó, như thay vì đi múa ở quán bar hay trong chương trình của anh Khánh thì ngồi làm giám khảo một cuộc thi múa, thi nhảy chẳng hạn, cũng danh giá hơn nhiều mà lại nổi tiếng.

Nhưng tựu trung lại, sau khi đọc những bài phỏng vấn kiểu như thế này, cái đọng lại nhiều nhất trong những người đọc tử tế không phải khâm phục sự thẳng thắn của cô, cũng chẳng phải tức tối gì cho cam (nhất là cánh mày râu, kiểu gì thì cũng “chắc là nó chừa mình ra”), mà là sự buồn bã, thậm chí thương hại, cho những người làm việc trong giới showbiz – cái giới vốn đã có vô vàn những chuyện thị phi, ấm ớ.

Nếu đọc bảng những thành tích của cô diễn viên múa này thì về mặt chuyên môn, quả thật rất ấn tượng. So với mặt bằng múa của Việt Nam (mà có người bỡn cợt nói rằng đó thường là động tác “đứng một chân rồi thỉnh thoảng đá chân lên một cách vô cớ), những giải thưởng mà cô đạt được là khá “khủng”.

Nói cách khác, trong đại dương nghệ thuật múa, cô là con cá mập, đủ khiến cho các bạn đồng nghiệp thờn bơn cân cấn phải kính sợ, e dè.

Nhưng cá mập sống trong đại dương nước mặn thì thỏa chí vẫy vùng; chuyển sang sống ở vùng nước lợ thì phải ứng xử theo kiểu nước lợ.

Đó mới là điều tệ nhất.

Cái môi trường văn hóa nước lợ ở ta nó khiến cho một ca sỹ tầm tầm, mỗi khi chuẩn bị ra album nhạc thì việc đầu tiên khi đăng đàn không phải nói về cái album ấy, mà là chuyện trước đây đã yêu một người đẹp chân dài a,b,c nào đó, bị đá (hoặc đá cô ta), giờ đây hai người vẫn giữ quan hệ bè bạn tốt (hoặc không tốt!).

Nó cũng làm cho một số họa sỹ đẻ ra những triển-lãm-vẽ-trước-diễn-ngôn-sau, những buổi trình diễn ấm ớ, có nghĩa là nổ văng miểng trong các statement, với một mớ ngôn từ tù mù, bóng bảy đến tội nghiệp, trong khi nội dung của tranh, của trình diễn thì không có lấy nổi một gram ý nghĩa hay cảm xúc thật sự nào. Những người này dùng ngôn từ để thay cho tác phẩm, hy vọng vào hiệu ứng “ông vua cởi truồng” nơi người xem…

Nó cũng làm cho một vài nhà văn tài mọn gài một hai ý tứ nhạy cảm con con vào trong cuốn sách dày cộp 500 trang, vừa sợ người ta “phát hiện”, vừa thì thầm đây đó chỉ mong “cơ quan chức năng” nhìn ra, rồi tác phẩm bị cấm để bán đắt như cá hồi (tôm tươi bây giờ rẻ lắm, không đáng để ví von)….

Nói nhanh cho nó vuông, cái môi trường nước lợ này mới đúng là cái tệ hại nhất trong những cái tệ hại.

Nhưng vượt được lên trên nó, cá mập mới xứng là cá mập, anh hùng mới xứng mặt anh hùng.

Còn không thì cũng chỉ như Phạm Ngà, từ phận cá mập chuyển sang lấy chuyện bùn ra mua vui, để mong có được chút tanh dễ dãi.

20:55 Saturday,14.7.2012

Đăng bởi:  Em-co-y-kien

Gớm, cái hình "Phạm Ngà múa tại quán bar" zo Zing-đại-ka chụp nom vật-vã quá !

Vất-vả ghê gớm !

20:47 Saturday,14.7.2012

Đăng bởi:  Em-co-y-kien

"...Dàn nhạc giao hưởng Berlin diễn ở Nhà hát Lớn mà nhà tổ chức than quá trời không bán được vé..."

Hẹ hẹ hẹ. khác zì số phận nghệ thuật đương đại Việt mô.

Đố chú Việt Tú tặng nguyên cả bộ vé ngồi trên khán đài VIP mà cả lò nhà cháu đã máu kéo nhau đông đủ đi xem nghệ thuật hàn lâm zao-hợp-hưởng-xướng ở Nhà Hát Lớn, nhá.

Bao-la ghê gớm!

20:41 Saturday,14.7.2012

Đăng bởi:  Em-co-y-kien

Xời, may quá, chưa thấy chú Đăng làng TA xa-quê-hương mấy chục năm chường nương náu xứ PHù Tang lang thang Vật-lý mí lại Mỹ-thuật quả thật chả zám "phá-đám" gái làng Ta...

Vững-zạ ghê gớm !

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả