|
|
|
|||||||||
Văn & ChữGiun và gàNgày xưa, con rồng có 7 viên thần châu, gọi là 7 viên ngọc rồng. Nhờ ngậm 7 viên ngọc này mà rồng là bất tử và có sức mạnh phi thường, hô mưa gọi gió, mình đồng da sắt, rạng rỡ hào quang. Vì vẻ đẹp rạng rỡ, sự bất tử cũng như […] Ý kiến - Thảo luận
8:47
Wednesday,10.10.2012
Đăng bởi: Đời Thườngthích các còm men của bác Đăng - ngoài việc có chất, nó còn giải quyết đc các tranh biện liên quan đến xung đột danh từ.
16:19
Sunday,7.10.2012
Đăng bởi: Nguyễn Đình Đăng Có vẻ như ở đây có sự nhầm lẫn giữa "tự tôn" (自尊, self-esteem) và "tự cao" (自高, conceited, tức kiêu ngạo, tự phụ).
7:51
Sunday,7.10.2012
Đăng bởi: Sương@ Ngọc Tri: Không sao, không sao, không trả lời được câu hỏi của Sương cũng không sao, Sương biết ngay từ đầu mà, Tri cũng giống như vô vàn người khác: chỉ biết phán mà vì không có logic nên khi có ai đó vặn lại là bí ngay, nói loanh quanh, từ chối đi vào thảo luận, hoặc cùn hơn là chuyển sang khen đối phương (như khen "Trăng rằm đầu hạ" của anh Tùng), mong đối phương tha cho mình .
6:56
Sunday,7.10.2012
Đăng bởi: Ngọc TriÀ câu cuối về sự khiêm tốn là một câu đùa. Tôi thấy anh Tùng nhắc lại chữ bức xúc. Tại sao lại là bức xúc? Tôi chỉ nêu ý kiến của một người đọc. Ngay cả nếu tôi có bức xúc về sự tự tôn của người khác, nó chẳng có ảnh hưởng hay liên quan gì đến tôi có khiêm tốn hay không. Về sự tự tôn thì như tôi như đã nói ở trên, nó không mang ý nghĩa hay có giá trị gì cả.
21:30
Saturday,6.10.2012
Đăng bởi: phó đức TùngBạn Ngọc Tri
20:34
Saturday,6.10.2012
Đăng bởi: SươngNgọc Tri ui: Trả lời vào câu hỏi của Sương được không? Chứ nói lòng vòng thì biết khi nào ra chân lý đây bạn?
19:46
Saturday,6.10.2012
Đăng bởi: Ngọc TriTôi cảm ơn Soi và anh Tùng đã dành cho tôi một ngạc nhiên thú vị khi đăng và phản hồi ý kiến của tôi.
10:01
Saturday,6.10.2012
Đăng bởi: Hoa NguyenCó người ý thức được về sự tỏa sáng của con người, nhưng cũng có người sợ hãi sự tỏa sáng ấy.Nếu không cố gắng hướng thượng, sống lẫm lụi trong nhân gian để mà sống được thì có khác gì rồng và phượng từ bỏ tính thiêng liêng của mình để mà làm giun, làm gà. Hai bài viết của anh Phó Đức Tùng về sự tích chim cánh cụt, giun và gà rất sâu sắc và có giá trị thức tỉnh. Họa sỹ minh họa cũng rất hợp với văn phong người viết. Mong được đón đọc nhiều bài hơn nữa và xin cám ơn đã chia sẻ những suy nghĩ cũng như triết lý về đời sống qua các bài viết có giá trị của các anh.
21:52
Friday,5.10.2012
Đăng bởi: pho duc tungBạn Ngọc Tri
20:25
Friday,5.10.2012
Đăng bởi: Sương@ Ngọc Tri: Tôi không hiểu nổi: thế nếu trong nhà tôi có ông ngoại mà tôi thấy là hay thì tôi cũng không được nêu ra như một ví dụ à? Nhà có Phượng thì chỉ dám giả vờ khiêm tốn nói là Gà thôi à? Nếu kể gương ông ngoại mình ra - là một ví dụ mà bản thân mình biết rõ nhất, không sợ sai - để so sánh với một nhân vật khác thì không được à? Nếu là ông hàng xóm thì được kể ra à?
20:09
Friday,5.10.2012
Đăng bởi: Ngọc TriTôi đọc bài viết của anh Phó Đức Tùng từ Thiền... có phần mở đầu rât hứa hẹn cho đến lúc anh phán một câu "chỉ có ông ngoại tui..." vân vân và vân vân và đến những chuyện kể về sau này, và đặc biệt là phần bình luận của anh bên trên, thì thấy khá buồn cười. Dân tộc VN là rồng, phượng, giun, gà hay không thì tôi không chắc nhưng tôi thấy các anh ở đây có tính tự tôn khá cao. Rồng phượng tự tôn, quân tử tự tôn - hi vọng trí thức không phải là tự tôn nốt!
12:23
Friday,5.10.2012
Đăng bởi: Nguyễn Đình Đăng Mắt cá loạn trân châu
9:38
Friday,5.10.2012
Đăng bởi: Nguyễn Đình ĐăngHọc trò của Khổng Tử là Tử Cống nói với Khổng Tử:
8:28
Friday,5.10.2012
Đăng bởi: pho duc tung Bạn Vũ,
7:14
Friday,5.10.2012
Đăng bởi: VũPhượng hoàng sa cơ là chuyện thường gặp. Ẩn mình theo đàn gà mà bản chất không thành gà thì mới là Phượng hoàng. Theo gà mà thành gà hoặc theo gà mà vẫn cứng đầu giữ bộ dạng kiêu sa thì đã chẳng phải bản lĩnh cao cường của Phượng Hoàng. Phượng Hoàng vừa tượng trưng cho sự cao quý, vừa tượng trưng cho sự uyển chuyển, phục thù, phục hồi. Biên độ của Phượng hoàng có thể từ tro tới ngũ sắc lung linh. Trong cả dãy màu lông đó, vật thể đó, tâm hồn Phượng hoàng vẫn thế. Trong truyện của Phó Đức Tùng, Phượng hoàng phải tách mình thành vạn trường sinh linh giá, chấp nhận mất bớt "chất Phượng" đi, kể cũng là một bản lĩnh đáng nể. Một câu truyện hay và buồn, mang tính kiếm hiệp nữa, như cuộc đấu nhau đến cùng của hai cao thủ võ lâm, mà cái lợi cuối cùng là thuộc về bọn "tiểu nhân" dân tình: người thường từ đó có gà để luộc và giun để câu cá. Bài học rút ra là: các đại nhân khi choảng nhau nên cố bảo toàn tính Phượng tính Long, chớ vì hiếu thắng mà để biến thành giun, thành gà, lũ tiểu nhân đắc lợi.
22:52
Thursday,4.10.2012
Đăng bởi: pho duc tungAnh đăng
21:41
Thursday,4.10.2012
Đăng bởi: Nguyễn Đình ĐăngVì sao mà lắm nỗi đau lòng?
21:11
Thursday,4.10.2012
Đăng bởi: pho duc tungAnh Đăng
16:55
Thursday,4.10.2012
Đăng bởi: Nguyễn Đình ĐăngThú vị thật.
15:23
Thursday,4.10.2012
Đăng bởi: Phạm KiênAnh Phó Đức Tùng viết chuyện hay quá! |
|
||||||||||