|
|
|
|||||||||
Gẫm & BìnhBàn thêm về vẻ ngoài của nghệ sỹSOI: Đây là cmt cho bài Xin đừng khao khát sự khác biệt. Soi xin đưa lên thành bài cho dễ đọc. Cảm ơn Lê Phương. Tôi nhớ đến câu chuyện ngụ ngôn về con quạ ghen tị với con công khi công được muôn loài tán dương vẻ đẹp nhất là cái đuôi, dĩ […] Ý kiến - Thảo luận
11:13
Saturday,29.6.2013
Đăng bởi: lăn tăn@
9:07
Saturday,29.6.2013
Đăng bởi: Châm Hoàng VũTriết học dạy: Hình thức phản ánh nội dung. Các cụ lại có câu: Xanh vỏ nhưng đỏ lòng. Khó quá! Theo tôi, hình thức bên ngoài của nghệ sĩ như thế nào là do ý thích của người ta, bàn đến làm gì cho mệt. Nếu có thời gian rảnh thì nên bàn đến tác phẩm của họ thì hơn đấy .
9:25
Wednesday,12.6.2013
Đăng bởi: Salsa Nguyet@bạn lang : mình nghĩ rằng nếu tự kỷ mà làm được nhiều việc như vầy thì cũng nhiều người mún tự kỷ luôn :< Hoặc bạn còn rất ít tuổi, hoặc bạn ko làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật. Sau vài năm tìm cách tồn tại và gây dựng 1 vị trí ,mình nhận ra việc đó khó kinh khủng. và bỏ cuộc . Những nhân vật cá tính mạnh có khi còn out chứ tự kỷ thì hoàn toàn ko có cửa. Và chắc chắn nghệ sỹ tính là ko đủ, mà còn cần rất nhiều thứ, đặc biệt là tài năng, mọi thứ ko đơn giản tẹo nào. Bạn cứ thứ như mình ấy đã làm ấy, bắt đầu bằng viêc tự thực hiện một tl cá nhân... Gặp người này người nọ, kinh phí lấy ở đâu. Túm lại là mình thấy để 1 nghệ sỹ thành công trên con đường của mình thì anh ta chắc chắn phải là 1 người rất ghê gớmtheo đúng nghĩa đen, trong đó cái vẻ nghệ sĩ có khi là thứ vô tác dụng và nhắc đến nói thì là hơi bùn cười.
8:16
Wednesday,12.6.2013
Đăng bởi: lang@Salsa Nguyệt: nói và làm là 2 việc rất khác nhau, theo mình thì vẻ ngoài của nghệ sĩ trong bài viết này còn mang nặng yếu tố chủ quan, tự kỷ là chính chứ nó không phản ánh đúng bản chất của người nghệ sĩ.
1:43
Wednesday,12.6.2013
Đăng bởi: Salsa NguyetMình cực thích bạn này khôn khéo nhưng công nhận là rất thông minh và có kiến thức http://soi.com.vn/?p=113412. Câu trả lời về hình thức của các nghệ sỹ rất hay, tất nhiên là cũng phải làm được mới nói được như vầy
19:28
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: VũCách biện luận của bác Tu Kham rất phổ biến trong giới nghệ nhà ta. Thứ nhất cho rằng có những loại nghệ thuật cao siêu không phải ai cũng hiểu; thứ hai vu ngay cho những người không hiểu là vô văn hóa (từ đó làm phép diễn dịch rằng những người tán tụng các loại hình đó là có văn hóa - Ôi má ôi!)
17:27
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: Lê PhươngThân chào các bạn:
11:49
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: đinh công đạt Tố chất nghệ sỹ cũng như một người đàn bà đẹp, và những người đàn bà kém đẹp phải viện đến son phấn và phẫu thuật để đẹp hơn.
10:49
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: Sương@ Tu Kham: :-)) Thấy chưa Tu Kham. Cứt là một thứ mà bạn cũng như tôi là thấy "thối", đến nỗi chỉ thốt ra từ ấy thôi là bạn đã mắng tôi vô văn hóa, tầm hiểu biết hạn hẹp, tầm thường... Thế sao bạn không dùng cái sự lịch lãm (mà bạn cứ ép người khác phải có khi thưởng thức nghệ thuật) là nghĩ ngợi về "món đó" để rút ra kết luận là nó chưa thích hợp với mình?
10:43
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: Tu Kham@Sương: bạn đưa ra ví dụ thối quá, chẳng lẽ ngôn ngữ tiếng Việt nó nghèo hay tầm hiểu biết của bạn nó hạn hẹp đến độ không tìm được từ ngữ nào hợp lý hơn để bạn ví dụ sao? văn hoá của bạn nó tầm thường như thế thì đòi hỏi bạn có sự cảm nhận về nghệ thuật thì đúng là khó còn hơn lên trời. Nên tốt nhất bạn đừng nên bàn về nghệ thuật là tốt nhât.
10:19
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: Sương@ Tu Kham: Bạn nói: "tác phẩm là thứ ngôn ngữ mà không phải tầng lớp nào cũng có thể đọc và hiểu được."
10:06
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: Nghiêm Toàn@Anh Lê Phương.
10:05
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: tu kham@ Sương: Nếu bạn đã từng sống ở Nhật hoặt ít nhất là du lịch ở Nhật thì chắc rằng bạn sẽ biết rằng món ăn ở Nhật sẽ không phù hợp với bạn, đặc biệt là món "cá sống chấm xì dầu" của nhà hàng kotecbesam( theo ngôn ngữ Viêt Nam), mình chắc rằng bạn sẽ không thể nào ăn nổi, thế thì bạn bảo là món ăn đấy dở sao? trong khi món này là đặc sản ngon nhất của nhà hàng và nhà hàng lúc nào cũng đông khách mà đại đa số chỉ vào ăn món này.
9:35
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: SươngTuan art ơi thế khi vào một tiệm ăn, gọi phải món dở, Tuan có ngồi mà "im lặng nghe ngóng những cảm nhận của người đầu bếp xem có giống mình không" không? Có "tặc lưỡi rằng: ừ chắc là do món này chưa phù hợp với mình nên mình chưa thấy nó ngon" không?
8:57
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: dân thế giới thứ bét@ Lê Phương
8:39
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: tuan ArtMột người có văn hoá, có tầm hiểu biết sau khi xem xong 1 tác phẩm nghệ thuật thường có 2 khuynh hướng sau:
8:38
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: đinh công đạtBạn Đông của tôi ơi! Khoai lang không thể giải thích về dây cho khoai sọ hiểu được. khoai sọ cũng không thể giải thích vè lá cho khoai lang hiểu được. mà cũng không cần giải thích đâu vì ngay trong trang SOI này các bạn cũng nói nhiều về thế nào là tác phẩm nghệ thuật đích thực rồi. Trừ khi mù chữ mà không đọc đợc thôi.
6:12
Tuesday,11.6.2013
Đăng bởi: Phan Phương ĐôngCâu hỏi mà Phương nêu ra có liên quan đến điêu khắc tôi làm nên cá nhân tôi thấy có trách nhiệm trả lời thật ngắn gọn:
18:40
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: Lê PhươngCùng các bạn
15:09
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: tuan artThưa bạn Lê Phương sản phẩm của hội hoạ điêu khắc là sản phẩm của trí tuệ, là một sản phẩm rất cao cấp mà không phải người tiêu dùng nào cũng có thể hiểu và dùng được. Nó không đơn giản dễ thấy và dễ biết như kiến trúc, nhưng tính mơ hồ thì kiến trúc chẳng kém gì hội hoạ. Chẳng thế mà có công trình kiến trúc nào đạt giải không bị bàn cãi nhỉ?
14:41
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: TNXP@Bác Lê Phương cho đàn em hỏi cái
14:28
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: mai ngocThực ra mỗi nghề nghiệp cũng đã có một vẻ ngoài tương đối đặc trưng rồi, do môi trường công việc, do lối tư duy, do đối tượng tiếp xúc... Vẻ ngoài ở đây không chỉ có quần áo và phụ kiện kèm theo đâu, vẻ ngoài còn là phong cách, lối nói chuyện, đôi mắt nhìn, biểu hiện gương mặt...Một số nghề nghiệp có vẻ ngoài riêng là: nghề giáo, nghề kế toán, công an, chính trị gia...và ...nghệ sĩ. Tất nhiên cũng có những ngoại lệ , chẳng hạn nhà giáo có thể mang ...chất nghệ (như thế sẽ rất thú vị). Nhưng nếu nghệ sĩ mà lại giống.... nhà giáo thì kể hơi buồn tẻ.
12:05
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: candidCó truyện cười bảo là có người nói với ông Einstein là sao ông ăn mặc lôi thôi thế người ta cười cho. Einstein nhún vai bảo có sao đâu, đằng nào tôi cũng vô danh tiểu tốt, có ai biết tôi là ai đâu mà phải để ý ăn mặc.
11:42
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: Phan Phương ĐôngQua bài viết của Phương mà tôi biết thêm nhiều người không thích cái mà Phương gọi là “nhiều miếng decal đen thui ”. Tôi hứa với Phương sẽ không có chuyện lặp lại như thế nữa vì cuộc sống là sự vận động như trái đất vẫn quay, dòng sông vẫn chảy, ngày hôm nay khác ngày hôm qua, dị ứng với cái mới như sợ ánh sáng thì chỉ đủ để hành nghề, đừng nên nói gì đến sáng tạo mới!... Những đều Phương nói mãi là những điều cơ bản để dạy học trò, còn trong nghệ thuật,cái quan trọng nhất là cái riêng, là cái trời cho, nhưng người nghệ sỹ phải biết nắm bắt để khám phá bí mật cuộc sống sống, khám phá chính bản thân mình và để mình không là người khác. Người không có cái riêng là người bất nhất, sớm nắng chiều mưa, nói một đàng làm một nẻo, tưởng cũng không khó nhận ra. Người xưa dạy ăn cũng phải học, nhất lại là món ăn lạ, không lẽ vì không ăn được mà phải đút, mà cũng ai ép được đâu! Còn muốn thưởng thức một tác phẩm là phải cùng được với đời sống, với tác giả, vì sáng tác cá nhân là cả quá trình với nhiều thời kỳ khác nhau, dành nhiều thời gian cho sách báo, thăm thú bảo tàng, phòng triển lãm... Có một quy luật là nếu không biết bơi làm sao xuống nước, đừng thấy đơn giản mà tưởng dễ, đó là thân phận của cả một đời người, nếu dùng mắt để đo đạc một cách tỉnh táo là nông nổi - là phi tinh thần.
11:05
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: dân thế giới thứ bét@ Giời ơi
9:47
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: Giời ƠiMình thì thấy "ảnh" bên ngoài là khá quan trọng. Nhất là với những nghệ sĩ perfomance. Thử tưởng tượng Đào Anh Khánh mà không có bộ củ màu nõn chuối và mớ tóc "lên nước" bóng như sơn mài thì sẽ ra sao? Anh ấy có thu hút được đông đảo người đến xem trình diễn? Có nhiều cách để thu hút khán giả trong đó cách tự "bôi bẩn" mình đã chứng minh sự thành công của nó qua nhiều trường hợp. Nguyễn Sáng đã từng úp chiếc mũ lưỡi trai không rõ màu gì lên đầu mình suốt mấy chục năm cuối đời và tạo ra một chân dung bất hủ.
9:44
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: dân thế giới thứ bétCũng có do ở Việt Nam tồn tại nhiều giá trị giả kinh niên (con người loanh quanh về tư duy, bừa bái phong những ai mình xưng tụng là ông Hàn, ông Đốc... mặc dù họ chẳng có bằng cấp ra hồn), Nhưng chủ yếu do cuộc sống dặt dẹo, về kinh tế macro tự vỗ ngực là thị trường nhưng đang dật lùi về kinh tế tự cấp tự túc.
8:10
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: Nghiêm ToànEm nghĩ cái gốc là nằm ở sự lệch lạc nhận thức khi coi nghệ sỹ là buộc phải như thế nào đó, tại sao không thể tự coi mình như một nghề nghiệp bình thường, như biết bao những nghề nghiệp khác trong xã hội. Cái đó là ớ sự chính danh như chú Trịnh Lữ đã nói.
7:58
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: adminLê Phương, Soi sửa lại rồi đấy. Cảm ơn bạn.
7:27
Monday,10.6.2013
Đăng bởi: Lê PhươngGửi Admin SOI, tôi có xem lại thì thấy có 1 chỗ các bạn chỉnh lại nhưng thành ra ... chưa đúng, các bạn sửa lại giúp nhé, cám ơn các bạn rất nhiều, chúc các bạn vui vẻ |
|
||||||||||