Thị trường

Vì sao đại gia Việt ít mua tranh mà người thường cũng ít mua luôn?

Hôm nọ tôi đọc thấy trong phần bình luận của bài “Để đại gia Việt mua tranh Việt” có anh Candid nói: “…– Tranh cần không gian để treo. Không phải đại gia thì khó có chỗ để treo tử tế. Treo 1,2 cái muốn treo thêm cũng khó. – Tranh cần bảo quản tốt, […]

Ý kiến - Thảo luận

13:15 Monday,11.1.2016

Đăng bởi:  Le

Lê chỉ thấy buồn cười cách nghĩ đại gia không mua tranh Việt là vì "mới cách đây mấy năm họ còn là người thường", mà người thường thì "phông văn hóa" thấp (dùng chữ này vì đang là mốt hiện giờ).

Dĩ nhiên nước ngoài (các nước tạm gọi là giàu, hoặc ít ra đang giàu như Trung Quốc), có giai cấp quý tộc lâu đời, có truyền thống và văn hóa nghệ thuật đặc sắc (mình cũng có 4 nghìn năm nhưng mà...) có thị trường nghệ thuật phát triển, thì họ khác.

Nhưng khác cũng không đến nỗi nhân dân hay đại gia nước họ đổ xô mua bất kỳ tranh nào, của bất kỳ họa sỹ nào... Mà cũng không phải nhân dân Đức phải chuộng tranh ông họa sỹ đương đại Đức hay nhân dân Hoa kỳ chuông tranh ông họa sỹ Mỹ hơn các họa sỹ nước khác

Vậy việc trước hết việc của người nghệ sỹ là cống hiến cho nghệ thuật thì cứ vẽ hết mình và vẽ cho đẹp đi ạ. Người nước mình không đủ thẩm mỹ để thưởng thức, thì người nước ngoài. Nghệ thuật là một trong số rất ít những thứ không biên giới thậm chí còn không có cả thời gian hihi...

Viết đến đây lại ngẫm về 30 năm trước dòng phim chưởng tàu, phim hành động Mỹ mới vào Việt Nam. Các nhà làm phim, diễn viên và phê bình điện ảnh đạo mạo nước nhà bảo dòng phim rẻ tiền, ít tính nghệ thuật, không đáng để xem. Thậm chí có vị mạnh mồm bảo làm được phim hay gấp 10 như thế, nhưng không làm vì không muốn phục vụ thị hiếu rẻ tiền đám đông.

Khổ nỗi, 30 năm sau vẫn không có cái phim nào sánh được thứ rẻ tiền của người ta. Còn mấy cái phim ngân sách bơm cho cả trăm tỷ thì xếp kho vì cao cấp quá, cả đại gia lẫn tiểu gia vẫn chưa đủ tầm để xem.

Một cách bi quan, cần phải có chương trình đào tạo cách thưởng tranh, xem phim mới có thể bán được những sản phẩm như thế này. Quả bóng lại đổ sang cho giáo dục, cho nhà nước, cho ai đó... nhưng dứt khoát không phải cho họa sỹ hihi

16:57 Thursday,7.1.2016

Đăng bởi:  cứ từ từ

Mình lăn tăn không hiểu tại sao chúng ta hay nhắc đến các " ĐẠI GIA", ở Việt nam giàu cỡ nào thì được gọi là đại gia? Truy nguồn gốc của từ này thì đương nhiên nó là từ Hán Việt. Không chỉ Việt Nam bây giờ mới đua nhau dùng mà ở Trung quốc từ xưa vốn để chỉ những gia tộc lớn, những dòng dõi trâm anh thế phiệt, công thần nhiều đời, nói chung là có tông có giống, không chỉ giàu về của cải mà quan trọng còn giàu về học vấn. Mà người xưa đề cao học vấn hơn của cải, nên thậm trí những con em nhà trâm anh mà gia cảnh có sa sút đến độ bần hàn thì cũng vẫn nhận được sự kính nể nhất định của người đời.
Xét sang Đại Gia xứ ta sau thời mở cửa, tức cũng chỉ ngót nghét 20 năm đổ lại thì xem ra khoản dòng dõi là zero rồi. Còn khoản học vấn thì ai cũng biết, xứ ta chưa phải nơi phù hợp để học vấn có thể tỷ lệ thuận với thu nhập, thế nên đa phần các đại gia xứ ta cũng chỉ học vấn trung bình thôi, nếu không nói nhiều bác mà mình biết đích danh hẳn hoi cũng chỉ học xong lớp 3, lớp 4. Thế nên, mổ xẻ mà nói thì đa phần ĐẠI GIA Việt Nam ngoài việc của cải dư dật ra thì cái gì cũng thiếu.
Nên thôi, mong các anh em nghệ sĩ cũng đừng bắc ghế lên mà ngóng trông các đại gia làm chi nữa. Ngay cả người trung lưu cũng đủ sức để mua tranh kia mà, chỉ cần các bạn chớ quá hoang tưởng về giá trị bản thân thôi.

21:54 Wednesday,6.1.2016

Đăng bởi:  Cốt Thép

Bạn Chihiro ơi, tôi không biết các nước xung quanh thế nào. Lúc qua Lào, qua Campuchia thì cũng chỉ ở ngoài đường là nhiều, chưa bao giờ sống trong cộng đồng của họ để biết họ có mua tranh treo không. Nhưng đọc bài của bác Đặng Thái nói dân Úc mua tranh nhiều, lúc đó thấy rất ngưỡng mộ. Bài ấy đây: "Xem tranh... từ trong nôi"

19:56 Wednesday,6.1.2016

Đăng bởi:  chihiro

Nhân nói đến việc ít mua tranh của người Việt (đại gia lẫn tiểu gia :D), không biết bạn viết bài này có thông tin về việc mua tranh của người dân các nước khác tương tự Việt Nam không nhỉ (không dám bàn đến các nước phát triển, trình độ văn hóa nghệ thuật cao)? Họ có mua tranh nhiều hơn ta, hay ít hơn, hay có quan niệm nào khác thú vị? Tks :)

15:40 Wednesday,6.1.2016

Đăng bởi:  candid

Hôm nọ em cũng định viết thêm về tranh khổ nhỏ nhưng lại thôi không viết. Em không phải đại gia nên không biết các đại gia nghĩ gì hay mua gì nên không bàn được. Em thì chỉ xin góp bàn ý kiến tại sao những người như em không mua tranh.

Về thói quen treo tranh trong nhà em nhớ là ngày xưa ở HN nhiều nhà treo tranh hơn bây giờ. Rất nhiều nhà người quen của em ngày xưa treo 1, 2 bức tranh nho nhỏ, thường là quà tặng của một họa sĩ nào đấy và được treo trang trọng ở phòng khách. Cá biệt có vài nhà có bức ký họa chân dung chủ nhân (cũng là quà tặng). Ngoài tranh thật thì người HN thời bao cấp cũng treo tranh chép, có một thời em nhớ rất nhiều người ở Hà Nội treo Người đàn bà xa lạ của Kram sờ kôi hoặc Mùa thu vàng của Levitan. :D Thế nên thói quen treo tranh với người Hà Nội không phải là xa lạ.

Về khổ của tranh, có lần em cũng thắc mắc với bạn em là họa sĩ là tại sao bây giờ đi triển lãm toàn thấy tranh khổ to. Hồi xưa em thấy nhiều tranh khổ nhỏ hơn, có lẽ bây giờ họa sĩ không bị khó khăn về họa phẩm hơn thời bao cấp.

Đi xem tranh em cũng quan tâm đến các tranh khổ nhỏ với tâm lý là nếu mình có tiền sẽ mua về treo vì nhà bé bằng lỗ mũi, treo cái tranh to lên chắc phải sang nhà hàng xóm ngắm nhờ nhưng thú thực chưa mua được bức nào cả.

Hôm nọ có cái sự kiện Art for you hay gì gì đấy tương tự, em thấy giá cả cũng rẻ, khổ cũng không to nhưng không hiểu sao nhìn tranh em có cảm giác em cũng vẽ được nên không hứng thú mua.

Em nghĩ tranh pháo cũng nên đa dạng về kích cỡ và giá cả. Có tranh dành cho đại gia thì cũng nên có tranh dành cho người bình thường. Có gallery sang trọng bán tranh thì cũng nên có các nơi bình dân. Như mấy lần treo tranh ở chợ Hàng Da em đọc trên Soi thấy bảo bán cũng được lắm. Hà Nội cần có thêm các phiên chợ như thế.

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả