Bàn luận

Tranh nhái: Hãy để chồn ăn cà phê rồi nó sẽ ỉa

(SOI: Đây là cmt của Nguyễn Minh Thành cho bài “Nguyễn Thái Tuấn: Màu của tâm trạng“. Soi xin phép được đưa lên thành bài và đánh số phân đoạn để bạn đọc dễ đọc. Tên bài do Soi đặt, và biết là với một bài nhiều lớp ý như thế này, cái tên nào cũng […]

Ý kiến - Thảo luận

15:02 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  Nguyễn Hồng Sơn – ta chơi cuộc chơi do chính chúng ta tạo ra, chứ không chơi lại cuộc chơi của người khác,,

Một lần nữa muốn Soi đăng cmt của "Lý Chuồn Chuồn" này thành bài cho tiện theo dõi, bởi liên quan đến những vấn đề mà chúng ta chưa giải quyết xong. Chưa thỏa hiệp hơn một lần nào!
Ta cần minh bạch thật giả hơn là ...)

Tranh nhái: Hãy để chồn ăn cà phê rồi nó sẽ ỉa
Lý chuồn chuồn - 2011-11-21:

13:24 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  Em-co-y-kien

NGỒI-THIỀN-NGHĨ-VỀ-TIỀN!

Điên đầu ghê gớm....

13:09 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  Chuột

Bạn Phạm Quốc Trung ơi mình không bàn ra ngoài nghệ thuật đâu vì tranh luận này đang xoay quanh việc nên giận hay không giận, giận ít hay giận nhiều trước một việc đang tranh cãi xấu hay không xấu.
Nói gọn lại là đang tranh luận về đạo đức và ở đây ai mà có vẻ có tư cách đạo đức hơn thì người ấy thắng thế.
Họa sĩ Nguyễn Minh Thành nói rất hay như một người đắc đạo không bao giờ tức giận (thái độ "vì sao phải giận nhỉ?" của anh làm chúng mình cũng phải tự xấu hổ ấy chứ!) và cách nói của anh khiến chúng mình thấy cuộc tranh luận, đấu tranh cho tốt-xấu, đúng-sai, nên-không nên thành ra vớ vẩn và của những người trần mắt thịt, sân si với đời quá đáng.
Nhưng khổ một cái là mình biết anh Thành mà Phạm Quốc Trung, thậm chí còn là người ái mộ tranh của anh Thành nên có thời còn đi theo xa xa học hỏi và tìm kiếm thông tin.
Mình thì lại rất thích cách anh Thành lên Đà Lạt sống nên cũng có lúc định đua theo nhưng phải công nhận không dễ chút nào.
Tuy nhiên mình thích anh Thành vì anh là người bình thường chứ không phải ông thánh như trong bài anh nói. Anh Thành chắc chắn không phải là thánh, mình biết mà, và chắc chắn anh không làm được những điều anh nói trong bài. Cái đó mình cũng biết chắc luôn. Mà theo mình thế mới hay, vì thế mới là nghệ sĩ. Anh Thành muôn năm (và đừng biến mình thành guru anh Thành ơi, uổng lắm, cứ nói chuyện thực tế thôi anh ơi). Nói chuyện với anh Thành thì có thể nói cả ngày vì anh ấy nghĩ lạ lắm, thông minh với những suy nghĩ ngược đời hóm hỉnh. Nhưng đến chuyện này thì mình thấy không ổn. Rành mạch thế thôi ạ.

12:58 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  yoyo thuy

Đại họa Nguyễn Minh Thành đâu có chỉ giảng bài về sự tức giận đâu!
Ông ta dạy người có vợ cách ngủ với vợ, dạy người có con cách dạy con, dạy sư cách tập thiền, dạy nhà chính trị cách cai trị dân, dạy đạo đức cho con buôn...
Còn ông ấy thì không ngủ với vợ vì không có vợ, ông cũng không có con, ông ăn mặn uống cồn, ông cai trị nước không dân...
Nếu đắc đạo hỉ xả như ông thuyết giảng thì đang tu giữa chợ sao lại rông tuốt lên cao nguyên làm gì?

12:41 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  PHAM QUOC TRUNG

bạn CHUỘT ơi
Đấy là bạn nghe người khác nói về Nguyễn Minh Thành, tốt nhất là bạn phải gặp và có thời gian giao lưu nhiều với Minh Thành thì sẽ rõ những người nói về Minh Thành là nói Đúng hay nói Sai.
Con người ta cũng có lúc ái ố hỉ nộ chứ nhưng tôi tin Minh Thành là người nhân hậu và đàng hoàng.
Có lẽ cũng nên bàn tiếp về câu chuyện nghệ thuật đang dang dở hơn là mọi người lại lạc sang chuyện cá tính hay đời tư.

11:40 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  Chuột

Đọc cmt của Nguyễn Minh Thành nói về sự tức giận thì rất hay, rất độ lượng, nếu ai cũng học được điều đó thì chiến tranh sẽ đỡ nổ ra và khổ đau sẽ bớt.
Nhưng mình cũng từng nghe các họa sĩ đi chơi Đà Lạt về kể anh Thành là người coi vậy mà rất dễ tức giận, có khi đang uống rượu vui vẻ mà chỉ vì tức con chó hàng xóm nó sủa mà anh có thể bỏ bàn rượu ra mắng té tát, rất là giận dữ, một lúc lâu thật là lâu, làm cho ai cũng phải ngạc nhiên vì tưởng anh đã thấm chất thiền :-)
Trong tranh luận ngoài đời cũng thế, anh Thành không có những thứ mà anh nói trong bài đâu.
Chuyện này không tin các bạn cứ hỏi những ai đã đến Đà Lạt thăm anh Thành. Còn ai đi thăm anh Thành thì các bạn cứ đến Bùi gặp chị quản lý :-)))
Ý mình là, lý thuyết nào cũng hay lắm nhưng nếu mình mà không làm được thì đừng rao giảng như là mình làm được và tên nào không làm được thì tên đó kém. Như thế là đạo đức giả ạ.

11:14 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  nguyen minh thanh

Kính gửi qúi anh hay quí chị Lý Chuồn Chuồn,
Tôi xin được cảm ơn và luôn ghi nhớ tình cảm quí anh, chị dành cho tranh của tôi. Tôi cũng cảm thông với những tức giận mà anh, chị đã phải trải qua.
Nhưng nếu chúng ta tức giận và trút giận như thế nào? Đó mới là quan trọng. Nhưng quan trong hơn là ít bị tức giận, ít hơn và ít hơn…
Lòng tự ái và tự hào dân tộc là tốt, là cần thiết, nhưng tôi thấy nếu không tinh tế nó sẽ bị quá. Tôi thử gợi ý rằng: nếu chúng ta dám quên dân tộc đi, mà chỉ nhớ mỗi chính mình thôi, mình có thể không dân tộc, hoặc có thể bất cứ dân tộc nào. Thì khi ấy cái mình còn sẽ là gì? Cái mình mất sẽ là gì?
Những kiêu hãnh, tự hào và tự ái dân tộc là nguyên nhân chính dẫn đến rất nhiều chiến tranh trên thế giới này.
Cứ cho rằng nỗi tức giận của quí anh, chị là có lý, mới chỉ dừng lại ở tức giận thì còn chưa sao, nhưng nếu đến mức quí anh, chị quay về đánh người làm mình giận, người ta theo tự nhiên sẽ phản kháng, như thế rồi chẳng phải sẽ tạo ra nội chiến sao?
Nếu tự hào dân tộc quá mà đoàn kết trong dân tộc thì sẽ lại đi chinh phạt các dân tộc yếu hơn mình và đó chẳng phải là chiến tranh thế giới đó sao?
Tôi muốn lưu ý ở chữ “quá”
Tôi cũng đã nói là nếu mình thấy người ta ngu hơn thì mình dạy người ta. Mình muốn dạy người ta thì mình phải văn minh hơn. Rồi dạy người ta như thế nào mới lại cần biết bao tâm huyết. Vậy chuyển hóa nỗi tức giận theo cách ấy cũng đâu có dở? có thể là khó và cần kiên nhẫn hơn.
Tôi sẽ rất cảm phục nếu quí anh, chị vì tự ái dân tộc mà can đảm sống làm chứng tá cho người Việt Nam kiêu hãnh, đứng giữa Paris, vượt lên toả sáng cho mọi người ngưỡng mộ thì tôi tin sẽ lợi lạc rất nhiều cho dân tộc.
Việt nam đã mang tiếng thì lại cần những người có thể rửa được tai tiếng. Còn mình bị nhục vì tai tiếng mà về đánh đòn đứa ngu dại trong nhà đã làm mình tai tiếng, thì đã khổ lại chồng chất thêm đau khổ. Tôi dám chắc một điều, người ta chỉ có thể vì sợ mà không phạm lỗi, nhưng người ta không học được tự giác không phạm lỗi.
Tôi kỳ vọng ở những người yêu nghệ thuật cao thượng, thú thật tôi cũng gặp một số người mua tranh, nhưng quả thực họ thiếu văn hóa nhiều lắm, họ rất dễ tức giận khi bị lừa và luôn canh cánh lo bị lừa. Những người mua tranh như thế giống như người mua đồ hiệu, họ sẽ hài lòng hơn khi mua cái hiệu đó nhưng không thưởng thức được nhiều từ chính món đồ đó. Tranh có chỗ giống và cũng có chỗ khác hơn đồ hiệu.
Cuối cùng, tôi xin ghi nhận lời qúi anh, chị về sự không trung thực với chính mình của tôi, tôi sẽ cố gắng sửa mình và luôn hy vọng có ngày xứng đáng được đón nhận một chút dịu dàng của Paris.

Tôi rất cảm ơn tất cả các quí vị đã có ý kiến và lắng nghe những thảo luận bổ ích vừa qua. Tôi xin phép được tạm dừng ở đây nhưng tôi vẫn lắng nghe những ý kiến của quí vị nếu có.
Xin chúc mọi điều tốt lành,

Nguyễn Minh Thành

4:22 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  chuyên gia chép tranh

Great idea dự án triển lãm "Nhái" của Thông! Mình ưa những kẻ thẳng thắn, không đạo đức giả và vòng vèo loanh quanh

3:21 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  Lý chuồn chuồn

Gởi Soi một chút ý, dưới góc độ của một người yêu tranh và rất mến họa sĩ Việt Nam.
---------------------

Ái chà chà, vì bận lo cơm áo gạo tiền quá nên hôm nay Chuồn Chuồn mới trở lại Soi. Nói gì thì nói, chứ sân si là bệnh của người, có tu vài kiếp cũng không chừa được, huống hồ lại là thân phận Chuồn Chuồn nên lại thêm vài dòng viết lách.

1- Với anh Hoàng Ngọc Tuấn, anh đã cho thấy tôi không sai, vì anh đã nhớ rất rõ thời gian Nguyễn Thái Tuấn ở bao lâu bên Úc, đã làm gì, đã gặp ai, vậy chứng tỏ rằng không ai rỗi hơi mà nhớ rõ chuyện của người dưng phải không anh Tuấn, vậy là anh đã bị bắt penalty rồi.

2- Tôi không nói Tiền Vệ chi tiền cho N. T. Tuấn sang Úc, vì điều nầy là không tưởng.

3- Dù quan sát từ xa, nhưng tôi biết chắc chắn rằng N. T.Tuấn chưa từng rất nổi tiếng ở VN trước khi sang Úc và gặp Tiền Vệ, chắc anh đã lầm với cụ họa sĩ Thái Tuấn rồi chăng?

N.T.Tuấn mới dừng lại ở mức được mọi người biết đến sau khi có một triển lãm do galerie Blue Space đã tổ chức cho N.T.Tuấn Ở Sài Gòn vào cuối thập niên 90. Và cũng chính galerie nầy đã đưa tranh N.T.Tuấn và vài họa sĩ đã thành danh khác đi Mỹ triển lãm tại New York mà tôi đã may mắn có mặt vào ngày khai mạc.Với bộ tranh và phong cách mà N.T.Tuấn trung thành theo đuổi hơn 10 năm trước, tôi cũng chưa thấy N.T.Tuấn có được sự chú ý nào đặc biệt. Cũng từ Blue Space, tranh N.T.Tuấn đã được đưa sang triển lãm ở một trường đại học ở Úc,cũng cùng với các họa sĩ đã thành danh khác của Việt Nam. Vì vậy nên N.T.Tuấn cũng chưa đình đám gì để chính phủ Úc Mời sang Úc triển lãm, nếu như không có sự cố gắng tối đa, chạy đi tìm tài trợ của nhà lý luậnBội Trân.
Suy cho cùng, N.T.Tuấn đã đi một vòng rất xa và phát huy được ý của câu "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn" rất ư là cụ thể, để sau đó quay về Sàn Art, mà công đầu có thể được trao cho bà lý luận gia Bội Trân và galerie Blue Space ở Sàigòn. Tôi nói công bằng đấy nhé.
Anh Hoàng Ngọc Tuấn lịch lãm, đa tài, phóng khoáng, là người yêu tự do gấp đôi người khác, với trái tim đa cảm của người nghệ sĩ, sao anh lại nổi nóng trước ý kiến của người khác, vì ý kiến đó không giống ý của anh? Vậy sự tôn trọng tự do của anh để ở đâu khi mà anh cũng giống hệt những người mà anh luôn lên án?

Gởi họa sĩ Nguyển Minh Thành, tôi đã từng rất yêu tranh của bạn, và sẽ tiếp tục như thế. Nhưng vì là người theo dõi mỹ thuật Việt Nam từ xa,nên tôi cũng được nghe nhiều ý kiến phản hồi từ những người bạn chơi tranh Việt Nam ở phương xa, tôi đã vô cùng tức giận khi nghe họ nói về lý do tại sao trước đây họ rất yêu tranh Việt Nam, mà bây giờ họ phải rời xa nó, với thái dộ coi thường họa sĩ đương thời của Việt Nam.

Tôi đã tức giận vì tự ái dân tộc là chính, nhưng khi nghĩ lại thấy ý kiến của họ không sai, khi họ phát hiện ra rằng họ đã bỏ một số tiền không nhỏ để mua phải tranh nhái, hoặc tranh chép. Đối với những người nầy, họ tức giận vì số tiền họ bị mất là một phần, mà họ tức giận vì họ mang cảm giác bị lừa đảo là chính. Bạn đừng nói rằng "bọn Tây nó thích, nó mua thì nó ráng chịu", Tây nó thích nó mua, mà nó không tìm hiểu gốc tích rõ ràng bức tranh của một họa sĩ mà nó yêu thích là vì nó tôn trọng bạn và nó tin bạn đấy. Và bạn có biết sự thất vọng và khinh bỉ của họ đến cỡ nào khi niềm tin của họ bị phản bội không?

Để cho người ta khinh bỉ như thế thì sự tức giận của tôi là có cơ sở, chắc bạn quá cao đạo nên ù lì trước sự coi thường của người khác, miễn tiền thầy bỏ túi là được rồi chứ gì? Bạn có quyền yêu ai đó và bảo vệ người mình yêu, nhưng đừng vì thế mà xúc phạm người khác. Bạn cũng thú nhận rằng hiện thời tranh của bạn đang ế, vậy bạn có nghĩ rằng đó là hệ quả của sự mất lòng tin vào thị trường tranh Việt Nam của đa số những nhà sưu tập tranh châu Á ở nước ngoài không? Bây giờ mua tranh Việt Nam, các nhà sưu tập chỉ còn biết dựa vào uy tín đã dược khẳng định của một số rất ít galerie ở Việt Nam, mà trong đó có Sàn Art, vậy thì chúng ta phải làm gì để duy trì sự tin cậy còn quá ít ỏi nầy? Bênh con cũng có nhiều cách để bênh con, đôi khi đánh nó là bênh nó đấy, thái dộ xắn váy lên để chửi cả làng nhà nó dám đụng đến con bà, thì Chuồn Chuồn rất ư là cảm phục Đại họa gia Nguyễn Minh Thành! Bạn cần một chút dịu dàng của mùa thu Paris mà làm gì khi bạn không trung thực với chính bạn? Phải chăng bạn luôn dịu dàhg để dể đánh lừa kẻ khác, và bạn đã tìm được sự đồng cảm nầy ở Đại họa gia Nguyễn Thái Tuấn.

Lý Chuồn Chuồn Paris

0:34 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  nguyen minh thanh

Thông thân mến,
Cái project em vừa nói cũng rất hay. Anh tin nếu em làm sẽ rất hấp dẫn, và anh cũng có phần vinh dự trong đó. Còn cái project anh nói kia là một ví dụ thôi, may quá cũng chưa làm. Nhưng nó cũng góp phần chứng minh thêm rằng, ở thời điểm hiện nay, rất dễ bị trùng hợp. Giả sử Thông không biết ở nhà sàn, rồi mình làm cái đó thì cũng sẽ bị mắng là “nhái”. Đến “nhái” mà cũng bị “nhái”!
Chúc project thành công nhé.

0:13 Monday,21.11.2011

Đăng bởi:  nguyen minh thanh

Thưa Phương Lan,
Anh không hề có ý mỉa mai đâu Thông đâu. Nếu cách nói của anh mà bị hiểu là mỉa mai thì anh rất xin lỗi. Anh rất tôn trọng những ý kiến như của Thông. Anh coi kiếm lợi là hoàn toàn nghiêm túc là lành mạnh. Nhưng có thể trong văn hoá, thói quen khinh chê tiền bạc từ lâu đời sẽ làm mình ác cảm về kiếm tiền. Ở đây anh và Thông nói về việc kiếm tiền như vậy (nếu có thể) là hoàn toàn công khai lành mạnh.
Trong bài anh có nói: “Vừa nhái vừa sợ mới là đáng sợ. Còn để cho người ta đàng hoàng nhái trong đam mê thì đó là những bài học rất tốt”. Vậy khi mình không nhìn “nhái” là tội lỗi thì người ta sẽ không cần phải “lẳng lặng nhái” nữa.
Anh cũng nói thêm với Phương Lan là: Theo anh, trường hợp của anh Nguyễn Thái Tuấn và chị Liên Trương là không phải “nhái”. Mà là trùng hợp.

Cảm ơn Phương lan.

23:55 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  pikachu

anh Thành và anh Thông nên làm cuộc triển lãm mang tên "nhái", sẽ có nhiều điều khiến mọi người sẽ phải suy nghĩ:)

23:34 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  Phạm Huy Thông

Thế là anh Thành có lời rồi nhá. Em sẽ lên kế hoạch cho "Nhái" project của em.
Sẽ nhái khoảng bốn bức thôi, em làm project này không vì lợi nhuận, sẽ bằng cách này hay cách khác huỷ tác phẩm ngay trong triển lãm. Còn có ai mua cái đống bị huỷ đó không thì kệ họ.
Còn anh Thành hoặc ai khác mà nhái tranh của em, em sẽ kiện họ đến cùng. Vì đơn giản quan điểm của em về Nhái khác với anh Thành. Em không thích sống chung với Nhái, mặc dù vẫn phát hiện ra nhiều nhái lắm, rồi dần dần sẽ chỉ ra cho cả làng xem.
Cũng phải nói thêm, ý tưởng nhái lần một rồi dùng bức nhái để nhái tiếp xem "tam sao thất bản" sẽ đi đến đâu như anh Thành nói, thực ra đã có hoạ sĩ làm rồi. Đó là một bạn khoai tây đi thuê các thợ vẽ Hà Nội vẽ đi rồi vẽ lại một bức ảnh. Chuỗi tác phẩm biến đổi theo từng tay thợ chép đó đã bày ở Nhà Sàn Đức. Vậy ý tưởng đó, đáng tiếc đã có người làm mất rồi.

23:25 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  artist còi

tớ đồng ý luôn với bạn Phương Lan là ý đồ "nhái" của bạn Thông và anh Thành hoàn toàn khác nhau nhưng xin bạn hiểu rõ mục đích bài xích hàng nhái của bạn Thông và ủng hộ việc lao động nghệ thuật (vẽ, sáng tác, vẽ giống người khác..) của anh Thành!
2 người này không đấu đá nhau vì quan điểm!

23:18 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  thợ vẽ Sài thành

Thế rốt cuộc Nguyễn Minh Thành nào là Nguyễn Minh Thành... thật?

22:56 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  artist còi

ở đây có 1 số việc mà mình nghĩ anh Thành nói mọi người hiểu nhầm ý.
rõ là anh Thành không cổ xuý việc chép hay nhái tranh, nhưng như thế không phải là bài xích!
chỉ vỏn vẹn anh Thành khuyến khích làm việc nghệ thuật để học hỏi và phát triển!
và câu hỏi, điều thắc mắc của bạn Thông cũng không hợp lý,
bạn đem so sánh Việt Nam và Bănglades-Maroc thế lại là 1 nhẽ khác.
Maroc-Bănglades có phải XHCN không?
ý tớ không phải nói đến sự khác nhau hay chênh lệch giữa XHCN và TB nhưng so sánh kiểu ấy khác gì so con chó với con mèo xem con nào gâu gâu to hơn hoặc meo meo chuẩn hơn!
nếu nói về sự xấu của chép tranh hoặc nhái tranh thì tơz muốn nói với bạn Thông 1 ví dụ!
bố tớ, mẹ tớ không biết ông Monet, Phái, Picaso..
nhưng tớ ra đường thấy tranh chép nhan nhản tớ bắt đầu quan tâm đến các cụ là ai( việc này bắt đầu cách đây hơn 12 năm).
đó là 1 tín hiệu tốt!
nói như chú Sơn chủ gallery Tự Do: chúng ta chơi tranh chép, con cái chúng ta quan tâm đến tranh, âu đó cũng là 1 bước tiến so với đời trước!
việc để tranh Việt bước ra thế giới còn là 1 chặng đường, không chỉ đến từ việc bắt giò tranh anh Tuấn giống tranh bác Liên!
mà là sự lao động dưới mọi hình thức!
nếu có gọi là chép, là nhái thì đem lại được sự quan tâm( hay nhiếc mắng, xỉ vả..) của người quan tâm đến nghệ thuật trong và ngoài nước đã là tín hiệu tốt và đáng mừng!
tớ ủng hộ cách nhìn nhận của anh Thành!
suy nghĩ như người lớn!!

22:50 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  Nguyễn Hoàng Phương Lan

Trong trường hợp này, anh Minh Thành mỉa mai anh Thông kiếm lợi là sai, vì anh Thông không phải là nhái, khi đã nói rõ với anh Thành là "nhái" tranh anh Thành.
Nhái chỉ là nhái - theo đúng nghĩa xấu - khi lẳng lặng nhái. Tôi nghĩ thế có đúng không nhỉ?
Còn Thông vẽ lại tranh anh Thành trên sơn dầu thì chỉ là tiếp đoạt và giễu nhại (không có ý xấu).
Ngay cả dự án của anh Thành về nhái quá nhái lại tranh nhau thì chữ "nhái" này cũng không phải ý nghĩa xấu như chữ "nhái" mà mọi người đang bàn về trường hợp của Nguyễn Thái Tuấn và Liên Trương.

22:27 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  nguyen minh thanh

Xin trả lời bạn Phạm Huy Thông
Thông thân mến,
Anh cũng từng có những cảm giác ấy như em khi xem một số triển lãm quốc tế. Anh cũng suy nghĩ về điều đó. Một nguyên nhân lớn nhất không dễ nói trong vài ba câu để có thể giải thích được, đó là chính trị. Mà chính trị thế nào lại liên quan đến tính cách và văn hoá. Những điều này nếu Thông quan tâm anh có thể trao đổi riêng với Thông vì nó cần phải nhìn từ tốn ở nhiều góc độ và cần nhiều thời gian.
Việt nam mà có một gian ở Venice Bienale thì thật là vinh dự, anh hy vọng điều đó sẽ sớm xảy ra. Nhưng trong khi còn chưa xảy ra thì chúng ta còn nhiều việc để làm với học hành và sáng tác. Mình cũng không cần phân tán tư tưởng nhiều.
Trong bài nếu em đọc kỹ, em sẽ thấy là anh không cổ vũ cho “Nhái”. Nhưng thái độ của chúng ta nên thế nào với “Nhái”? Với anh thái độ độ lượng sẽ là tốt nhất.
Ý định em sẽ chép mấy tranh của anh, với anh thật là thú vị. Anh đã mường tượng thấy những lợi ích của việc ấy, nếu như em thực hiện. Tranh của anh cũng đang ế, may ra sau khi em “nhái” người ta lại nhớ đến anh nhiều hơn và rất có thể bán được nhiều hơn. Em “nhái” đẹp hơn thì sẽ làm anh nhận ra chân tướng của chính anh rõ hơn và anh sẽ có cơ hội tiến bộ vì điều đó. Em “nhái” không đẹp hơn thì giá trị của tranh anh trong mắt mọi người được đề cao hơn. Chưa kể anh chưa cho ai được cái gì, nếu một chút vì anh mà em kiếm được tiền từ những bức tranh ấy thì chẳng phải ngồi không mà được phúc đó sao? Chưa kể khi Thông vẽ, thể nào cũng có cái gì đó hay trong các bức tranh ấy của riêng Thông mà chắc chắn anh sẽ không có, khi ấy anh sẽ xin phép em cho anh nhái lại bổ túc cho tranh của anh. Hiện giờ anh chưa thấy ra cái thiệt (có thể thấy lợi mờ mắt chăng!) Nhưng đó là một ý thú vị, Thông cứ thử làm xem sao. Anh hứa là nếu sau này có gì thiệt hại xảy ra cho anh, anh sẽ cắn răng chịu mà không phàn nàn với Thông một câu. Chỉ cần đừng ký tên giống anh vì điều đó là phạm pháp. Cũng rất có thể, từ thí nghiệm này mà chúng ta có thể chứng minh cho mọi người thấy “Nhái” không đến nỗi làm phiền chúng ta như mọi người vẫn nghĩ, mà lại còn mang lợi cho cả hai ta.
Chúng ta có thể làm cả một project về “Nhái” nữa. Ví dụ: em nhái 1 tranh của anh, sau đó đưa qua anh nhái lại bức tranh em vừa nhái đó, rồi em lại nhái tiếp bức anh nhái của em, cứ thế, cứ thế…
Ví dụ khoảng 20, 40 bức gì đó được anh và em nhái lại nhau, chúng ta sẽ có một tác phẩm đặt tên đàng hoàng là: “Nhái – painting”. Ai biết, có thể rất hay thì sao?
Vậy thay vì bực tức và lo lắng về “nhái”, mình nên để tâm vào sáng tạo. Thế thì có thể con đường đến Venice sẽ ngắn hơn.
Cảm ơn Thông và chúc Thông vui khoẻ bên đó.

19:28 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  pikachu

Anh Thông ơi nhái đi... tùng tùng tùng... Anh Thông ơi nhái đi.tùng tùng tùng.
nhưng mà nếu anh Thông mà chép được tranh giấy dó của anh Thành thì em phục sát đất. Chỉ sợ anh Thông không chép nổi í chứ:)

18:17 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  Phạm Huy Thông

Anh Minh Thành ơi. Bài viết của anh, phần hai, nói về tranh chép tranh nhái, em không đồng tình chút nào. Em cũng nể anh thật, thằng nào mà nhái tranh em (tất nhiên đến bây giờ vẫn chưa vì tranh em bán vẫn ế) thì em lôi nó ra kiện ngay ấy chứ.
Em cũng muốn viết vài câu đối đáp lại với anh. Nhưng trước tới giờ em đối đáp nhiều mọi đâm ra thành lắm mồm. Chỉ mong chia sẻ với anh một chuyện này, mong rằng anh lớn tuổi hơn, đi nhiều hơn có thể có vài lời an ủi em. Chả là bên này, em đang hay đi chơi cùng một thằng Maroc và một thằng Bănglades. Maroc là cái nước nào? Toàn cát với cát, kinh tế, văn hoá cũng chẳng hơn được Việt Nam. Thế nhưng Maroc lại có một gian ở Venice Bienale. Còn Việt Nam thì không có. Bănglades là cái nước nào? Toàn lũ với lụt, kinh tế sập xệ, cũng mới thoát khỏi chiến tranh không sớm hơn Việt Nam là bao. Vậy mà Bănglades cũng có một gian ở Venice Biennale. Còn Việt Nam sao vẫn chưa có. Hình như các curator ngại đụng vào Việt Nam hay sao ý, các vị ấy mà gắp nhầm phải con nhái nào thì cả mâm cơm của các vị ấy đi tong hết.
Thằng Maroc và thằng Bănglades hỏi em, chả biết chúng nó có mỉa không: "Ơ thế Việt Nam chúng mày không được phân nhà nào trong Venice Biennale à?". Em cay quá nhưng vẫn phải giả lả cười: "Ờ để tao về hỏi anh Nguyễn Minh Thành xem tại sao đã".
Lại thêm một chuyện nữa em muốn xin phép anh. Anh không cho em vẫn cứ làm. Anh nói: "Nhưng thấy ai vẽ giống thì tôi không có quyền hạn gì can thiệp và tôi cũng không có ý muốn can thiệp. Không những thế, tôi còn thấy có phần vui vì tranh của mình có giá trị hay ảnh hưởng nào đó." Vậy trong năm tới em sẽ chép ba hoặc bốn bức tranh của anh, chuyển chất liệu sơn dầu khổ to, triển lãm nghệ thuật đàng hoàng. Lúc đó anh đừng có mắng em nhé. Mời anh và bà con đón xem em "nhái" vụ này ra làm sao.

15:51 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  NGUYỄN MINH THÀNH

CÁC BẠN ƠI "Đăng bởi: Nguyễn Minh Thành... chính hiệu, uy tín lâu năm" là giả đấy. Tôi đây mới là Nguyễn Minh Thành. Nguyễn Minh Thành chính hiệu làm sao mà viết kiểu như thế được. Cho dù có giống 99,9999% nhưng còn 0,0001% nữa.Thượng đế vẫn nhìn thấy mà.

Soi ơi, comment này mang nhiều tính... nghệ thuật, mong Soi cho phép post. Cám ơn.^^

15:38 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  pikachu

Nhân đây em cũng bàn thêm về việc người viết về việc nhái tranh, chép tranh.

Sao chúng ta ghét người viết đó đến vậy? Nghĩa là em hỏi: sao đến tận nhường ấy, nhường này?
Nghĩa là em muốn hỏi: ghét bớt xuống một chút được không?:)

8:21 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  chuyên gia chép tranh

Tặng nhà lý luận người Nhái Nguyễn Minh Thành đôi câu thơ con Cóc để cùng a dua quan điểm. (Câu thơ này nếu không nhầm là trong tác phẩm "Lều Chõng"):
Ta không làm được thì sao chép
Nếu dám cười ta, ta cũng cười

8:12 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  admin

Chuyên gia chép tranh: Soi sửa cmt như bạn nói rồi nhé.

8:09 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  chuyên gia chép tranh

nhờ Soi sửa cái còm vừa rồi của tôi: bỏ chữ "có" thừa trong "tại sao có người ta dùng xe lu" do xóa từ cũ không hết và "hàng trăm nghìn đĩa" thành "hàng triệu đĩa". Chả biết sao đánh nhầm vớ vẩn thế không biết! Cám ơn Soi

6:06 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  chuyên gia chép tranh

tận diệt tranh nhái là du côn, vậy ăn trên lưng người khác (họa sĩ bị nhái) và lừa đảo người khác (khách hàng) không phải là đại du côn? Chưa từng đọc bài nào ngụy biện nhảm nhí đến thế này! Vậy thế giới cần gì luật bản quyền? tại sao người ta dùng xe lu cán nát hàng triệu đĩa CD và DVD nhái bị tịch thu? Tuy nhiên trình độ ngụy biện của bài viết này khá lùn, không tạo được tranh cãi (controversial) như ý muốn của tác giả. Muốn ngụy biện thay đổi trắng đen cũng phải có tý trình độ lý luận và hiểu biết tác giả ạ. Yếu không nên ra gió!

2:20 Sunday,20.11.2011

Đăng bởi:  E HÈM

E HÈM, KO BIẾT BÁC ZU KICH CÓ PHẢI NHÀ PHÊ BÌNH " BÉO BÉO, ĐEO KÍNH HỒNG" TRONG SG KHÔNG NHỈ.. NGHE GIỌNG GIỐNG QUÁ....

22:04 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  Nguyễn Minh Thành.. chính hiệu, uy tín lâu năm

Các bạn đọc Soi ơi, các bạn bị nhầm lẫn rồi. Nguyễn Minh Thành viết bài này là.. hàng nhái đấy, tôi mới là Nguyễn Minh Thành thật đây. Hàng chính hiệu, uy tín lâu năm, tôi có viết gì gửi Soi đâu.
Phần đầu viết về Nguyễn Thái Tuấn và Liên Trương, không hiểu Nguyễn Minh Thành đó lấy thông tin ở đâu ra. Phần thứ hai các bạn đọc là biết ngay, một hoạ sĩ chân chính như Nguyễn Minh Thành chính hiệu tôi đây ai lại phát ngôn những câu phản đạo đức nghề nghiệp như thế. Thời buổi này đúng là thật thật giả giả không biết đâu mà lần.

Soi ơi, comment này mang nhiều tính.. nghệ thuật, mong Soi cho phép post. Cám ơn.

20:57 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  ANH HÙNG NÚP

Theo tôi nếu tôi là họa sỹ Nguyễn Thái Tuấn, kể cả mình không ăn nhái tranh của họa sỹ Liên Trương thì cũng phải nói lời xin lỗi (tuy rằng có thể tư tưởng lớn gặp nhau) vì mình là người vẽ sau người ta. Sự kiện này nếu ai lao vào bênh họa sỹ Nguyễn Thái Tuấn thì tôi thấy rất dại.:))

18:23 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  thanh_meocon

Không! không. Con chồn ăn cà phê ỉa ra nguyên hạt, chưa hay bằng con trâu, con ngựa ăn cỏ ỉa ra phân, phân ấy đem làm chất đốt và nhiều việc khác.

16:18 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  ZU KICH

Bác Lý Đợi: "..Nói nôm na như nhiều họa sĩ là tôi đã 'vắt kiệt cảm xúc' để cho vào tác phẩm, thì Nguyễn Thái Tuấn đã khá vất vả với việc 'dùng trí não' để lập ý và lập ngôn qua ngôn ngữ hội họa giá vẽ. Hay nói hình tượng hơn, trong khi nhiều họa sĩ dùng 'trái tim”' để vẽ thì Nguyễn Thái Tuấn dùng đến 'cái đầu nhận thức' của mình."

"Nhiều tác phẩm trong loạt Tranh đen (hàng trăm bức) là một sự tỏ bày thái độ sống, là cách ghi chép lịch sử, là tiếng nói phản tư và phản biệt của người trí thức… Chính vì vậy, mà có thể nói không ngoa, sau vài chục năm nữa, những tác phẩm này chính là ký ức của thời đại, của lịch sử..."

Nói như bác Đợi quả là đúng vì tôi thấy họa sĩ Nguyễn Thái Tuấn vẽ hoàn toàn bằng lý trí, tính toán chứ thực sự không có một chút mảy may xúc cảm nào: Xin chứng minh: Họa sĩ Thái Tuấn khi vẽ đã dùng rất nhiều gợi ý từ ảnh chụp các cảnh phiên tòa với các bị cáo mặc quần áo sọc, cảnh bắt người, hay chân dung một phụ nữ năm 2007 được được trang hoangsa.org post lên làm Banner. Những loại vẽ theo ảnh này có thể thấy trong loạt Tranh Đen được họa sĩ Nguyễn Thái Tuấn post khá nhiều trên trang Tiền vệ và xem trên bài của bác Lý Đợi (tranh đen số 17 năm 2008 và tranh đen số 87 năm 2009). Nhưng qua những hình này, trụi thùi lụi thì là cái gì nữa hay chỉ là minh họa thô thiển dẫn dắt cho suy nghĩ.

Cầm tay, ấn suy nghĩ người xem vào ngay câu trả lời. Thế thì thà đọc luôn một câu chữ hay xem một cái ảnh báo chí là xong.

Về nghệ thuật hội họa thì chẳng có gì đáng bàn, mà nếu cần như ký ức lịch sử thì nhiếp ảnh đã làm công việc đó rồi. Bởi vì sao? Vì xét kỹ thuật và hình họa của họa sĩ Nguyễn Thái Tuấn không thể nói là vẽ giỏi nghề. (Những tranh vẽ có nội thất trong triển lãm Sự thiếu vắng ... ở San art vừa qua cho thấy ánh sáng, bóng đổ loạn và hình chuệc choạc, yếu, xiêu vẹo lắm. Dù chắc chắn không phải là ý đồ nghệ thuật của tác giả).

Không có cảm xúc, chỉ dựa vào sự tính toán và nệ vào tư liệu ảnh thì rất có thể bị rơi vào cái bẫy là "nhái' theo hình, hay ý đồ tạo hình của người khác là cái chắc.

Vấn để nếu hội họa dùng để minh họa cho một ý tưởng văn học, hoặc để ám chỉ kiểu rất văn học để "tự sướng" chiến thắng kiểu AQ thì có là nghệ thuật đích thực hay không?

Có thể bác họa sĩ Nguyễn Minh Thành vì có thiện cảm với họa sĩ Nguyễn Thái Tuấn nên mới viết những dòng "bất tuyệt, bất nhất" như trên chứ không ai có thể trả lời thay họa sĩ Nguyễn thái Tuấn và các bức tranh của anh.

Nếu không có trang Soi và vụ Nhái Liên Trương thì có lẽ công chúng chẳng mấy ai được biết tranh của họa sĩ Nguyễn Thái Tuấn vì nó chỉ được biết bó hẹp trong một cộng đồng nào đó thôi. Phải chăng đây cũng là một cách lựa chọn "dùng sự tỉnh táo lý trí" để làm "nghệ thuật".

15:50 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  sinhvienmythuat

Tôi có sự đồng cảm với bài viết này của Nguyễn Minh Thành
Tin rằng anh đã trải qua những sự đào luyện khắt khe trong tư tưởng, kể cả những nỗi cực đoan của chính mình, mới có được lời viết rộng mở như trong bài viết này.
Còn sự chân thành, anh không cần phải nhắc lại với những người không muốn nghe làm gì. Nó trở nên lạm dụng đối với người cảm hiểu ngôn ngữ của anh

Ngày vui nhé.

15:14 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  Nguyễn Hồng Sơn – ta chơi cuộc chơi do chính chúng ta tạo ra, chứ không chơi cuộc chơi của người khác,,

Anh Thành ơi!
Vẽ giống nhau như là 1, xa hơn tí nữa là 1', xa thêm nhiều thì là 1'', xa hơn nhiều nhiều hơn nữa 1''', rất xa nhau là 1x nào đó, chứ vẫn chưa đủ sự khác biệt để trở thành 2.

14:17 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  nguyen minh thanh

Xin trả lời bạn NAM MINH,
Trước hết tôi xin cam đoan đây là trả lời thực lòng của tôi.
Tôi không khuyến khích người khác vẽ giống tranh tôi. Nhưng thấy ai vẽ giống thì tôi không có quyền hạn gì can thiệp và tôi cũng không có ý muốn can thiệp. Không những thế, tôi còn thấy có phần vui vì tranh của mình có giá trị hay ảnh hưởng nào đó. Tôi cũng đặt giả thiết, có thể có ai đó vẽ giống mà còn đẹp hơn tôi và bán đắt hơn tôi, có thể lắm chứ. Và tôi sẽ học tập để phấn đấu hết khả năng của mình cũng như biết vừa lòng với chính khả năng của mình.
Còn về phần người mua tranh, tôi không thể trả lời là vui hay buồn vì tùy người mà cả hai có thể xảy ra. Tôi nghĩ rằng người mua tranh nên tin ở quyết định của chính mình. Ví dụ tôi là người mua tranh, có thể tôi thấy bức tranh nhái đẹp hơn bức tranh không nhái thì tôi nên hài lòng và được quyền lựa chọn nó, vì trái tim tôi chọn nó.
Xin cảm ơn bạn.

13:50 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  Em-co-y-kien

"...Với nghệ thuật chúng ta hãy trở nên bồng bột và ngây thơ. Bọn nghệ sỹ dã tâm lừa chúng ta nhưng lại chẳng khác nào CHỒN ỈA ra café, chúng ta có café NGON mà không ảnh hưởng gì đến THỜI CUỘC..."

Ơ, họa sĩ Nguyễn Minh Thành ở ẩn nơi mô mà xa rời thế tục với lại thiếu ớp-đết thời cuộc thế ạ?

Bây chừ, CHỒN (và nhiều giống ỒN quý hiếm khác) bị săn bắn tiệt chủng rùi, vậy thì cái cà-phê CHỒN mà họa sĩ vẫn tưởng là do CHỒN thải ra chăm-phần-chăm lại chính là thứ cà-phê CHỒN NHÁI đấy ạ.

Mà giả tỉ CHỒN bây chừ có còn sống thì cũng không thể bạ zì sơi nấy, bạ đâu ỉa đấy đâu ạ, nghe ĐỒN sắp có Luật đi ỉa đóa (xin lỗi anh Thành và độc giả vì đã tái sử dụng 2 lần cái từ "ỉa" rất chi là "nặng mùi" kia ạ).

Đây nè:
http://maithanhhaiddk.blogspot.com/2011/11/luat-i-ia.html

Dự thảo Luật ĐI ỈA (lại xin lỗi các độc giả và anh Thành tha lỗi phải zùng 1 lần nữa cái từ "xú uế" này) có thể sẽ được ban hành cùng Luật Họa sĩ và Luật Người Nhái để các Nhái sĩ tha hồ tung hoành vì có Luật Họa sĩ và Luật Người Nhái bảo trợ?

Mong chờ ghê gớm.

13:33 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  Minh Đức

Nói cho đúng anh Nguyễn Minh Thành mới là du côn. Nói kiểu ấy mới là du côn - một dạng du côn đóng vai nghệ sĩ phóng khoáng, tự do, cố tỏ ra không coi tiền tài danh vọng là quan trọng.
Nhưng như bạn Nam Minh nói đấy, cứ thử động đến tiền tài danh vọng của chính Nguyễn Minh Thành xem anh có nổi cơn không.
Muốn thử, các bạn sinh viên Mỹ thuật hãy bỏ ra một ngày cùng vẽ nhái hàng trăm bức tranh cậu con trai đầu trọc mắt to trên giấy dó rồi giao cho đám gallery Tràng Tiền bán giá một nửa giá tranh Thành xem Thành có điên lên không?
Mà dở hơi nhất là ở đây đang tranh cãi chuyện Liên Trương, Nguyễn Thái Tuấn; đúng sai chưa biết thế nào nhưng thái độ của Thành là vô duyên, như đang có người bị mất tiền thì xông vào bảo tiền có gì là quan trọng đâu mà ầm ĩ vậy, đứa ăn cắp nó lấy của mình rồi cũng là để nuôi gia đình thôi mà!
Nói chung là tôi thấy bài viết giả dối đến ghê răng. Muốn cho thiên hạ thấy mình khác lạ, cao sang thánh thiện hơn người nhưng than ôi là giả cả, bởi vì anh Thành chỉ xông xênh với chuyện của người khác (là Liên Trương), chứ vận vào mình có được thế không hả Nguyễn Minh Thành?

13:17 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  ỉa thế nào

Rồi Nguyễn Minh Thành lại "bàn thêm", chẳng hạn như đoạn sau:

"Tôi thử đưa ra một giả thiết rằng: chúng ta hoàn toàn để mặc nhiên ai biết vẽ cứ vẽ, thích gì vẽ nấy, vẽ tranh mình nghĩ ra, không nghĩ ra mà lại thích chép tranh người khác thì chép, người khác chép lại cái mình chép của người khác thì cũng được. Vẽ chép thoải mái không ai cấm ai. Chỉ cần vẽ, chép, nhái thật đẹp; không đẹp người ta không thích, thế thôi. Thế thì xã hội rất nhiều tranh và chẳng mấy chốc rất nhiều tranh đẹp, cả sáng tác lẫn nhái, chép. Mua bán cũng tự do, sòng phẳng không sợ bị chê là mua phải tranh nhái mà buồn, mà thấy ưng tranh nào thì thuận mua vừa bán"

Khi đọc đoạn này, tôi thật sự thất vọng về Thành - đây không phải tư chất của người nghệ sĩ.
Ăn lại thế nào, nhai lại ra sao, ợ thế nào, rồi ỉa nữa... cũng phải có cách. Chứ nghệ thuật như anh nói tôi nghe mà thấy xót xa cho những nghệ sĩ chân chính. ít nhất trong trường hợp này là Liên Trương. Còn muốn người ta không nói thì chính Nguyễn Thái Tuấn phải có lời giải thích...

13:07 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  Nam Minh

Nói cho hay, cho vừa lòng ai đó thì cũng dễ thôi. Nhất là trong lĩnh vực hội họa, cái đường biên giống-khác thật mỏng manh. Thế nhưng khán giả lại rất cần nhưng đường biên mỏng manh đó: và họ trả tiền cho một tác phẩm với số tiền cao hơn nhiều những tác phẩm " hao hao" ở đường Đồng Khởi chớ. Họ trả tiền cho cái duy nhất (ở tác phẩm nghệ thuật thì bao gồm cả đời sống của tác giả). Nó khác với đồ thủ công mỹ nghệ (tính bằng ngày công). Thử tưởng tượng một người mua tranh của Thành, cũng một cậu bé mắt mở to ngơ ngác nhìn đời về treo, và gọi bạn tới xem. Bạn họ tủm tỉm và bảo: tớ cũng có vài cái dạng này ở nhà, mà tớ mua đắt lắm. Vậy thử hỏi là người bạn đã mua tranh của anh:
a; Vui vì đã mua được một sản phẩm rẻ hơn người bạn?
b: Buồn?
Theo Minh Thành thì bạn đó nên vui hay buồn? Minh Thành thấy tranh vẽ giống mình bán giá gần bằng mình thì sẽ vui hay buồn? Và mong là Minh Thành trả lời thật lòng, đừng làm bộ thiền sư hay guru cho nó mệt ra.

10:02 Saturday,19.11.2011

Đăng bởi:  Em-co-y-kien

"NHÁI TRANH có thể không ra tiền,
NHƯNG CÓ THỂ RA TIỀN
NHƯNG CÓ THỂ CÒN ĐIỀU HAY NỮA.
ĐÓ LÀ CẢ MỘT SỰ HỌC HÀNH TÍCH CỰC trong đó.
Vừa nhái vừa SỢ mới là ĐÁNG SỢ.”

Tưởng là tuyên ngôn của Đại Họa Nhái Tổ Sư họ Bùi nhân ngày phất cờ của "Hội Nhái và Những Người Yêu Nhái", đâu ngờ lại do họa sĩ Nguyễn Minh Thành thốt lên với sự tự tin và chân thành một cách đáng sợ!

Đáng sợ ghê gớm!

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả