Nghệ sĩ Việt Nam

Vẫn mấy khuôn mặt cũ mèm nổi tiếng ấy...

SOI: Đây là cmt cho bài Khi sự “khéo” làm giảm sự hấp dẫn, Soi xin đưa lên thành bài cho các bạn dễ thảo luận. Tên bài do Soi đặt. Cũng cuốn sách này, trên Hanoi Grapevine có một bài. Tuy nhiên bài này mới chỉ có bản tiếng Anh, chừng nào có bản tiếng Việt, […]

Ý kiến - Thảo luận

13:23 Wednesday,22.8.2012

Đăng bởi:  admin

Bạn Nguyễn Huy: Bài của bạn sáng mai lên nhé. Nếu có hình minh họa nào bạn cần đưa vào, xin gửi cho soi về soihouse.

10:23 Friday,17.8.2012

Đăng bởi:  Em-co-y-kien

Chưa nói tới sách hay các tác zả này, zưng mờ chị Linh CAO ơi, có nhẽ “từ con mắt đọc sách của NGƯỜI-làm-GALLERY” nên chị em đã có phần oánh-zá nghệ thuật đương đại Việt hơi-bị-lạ-zo-nhòm-từ-ô-cửa-sổ-phòng-tranh chăng?

Chị bảo 1: “khái niệm contemporary theo tình hình mỹ thuật Việt Nam PHẢI ĐƯỢC hiểu theo nghĩa những nghệ phẩm và nghệ sỹ MỐT nhất, MỚI nhất, đang NỔI đình nổi đám thời thượng, và ĐƯỢC giới mua tranh buôn tranh bán tranh NHẮC tới SĂN LỪNG nhiều nhất, với điều kiện quan trọng là phong cách theo lối đương đại, “theo tinh thần của thực hành đương đại”…”

Ới zời chị ơi:

- cái “KHÁI NIỆM contemporary theo tình hình mỹ thuật Việt” thiệt sự là chi hè? (cái công-tằng-bọ-là-thí thực chất đã vay mượn từ các anh-Tây rùi, chả hiểu cái mợ công-tằng theo tình-hình-làng-mình cứ phải có KHÁI NIỆM khác a?)

- “contemporary... mỹ thuật Việt Nam…. những nghệ phẩm và nghệ sỹ MỐT nhất, MỚI nhất, đang nổi đình nổi đám thời thượng, và được giới MUA tranh BUÔN tranh bán tranh nhắc tới SĂN LÙNG nhiều nhất…” thực chất là vậy chăng?
(thế những nghệ sĩ làm pơ-fỏm-mần và in-xờ-tô-lấy-xần thì có ma GALLERY nào máu tầm – mua – săn không ạ? họ có phải là mốt-mới-nổi không ạ?)

- “phong-cách theo-lối đương đại” nghe ngại ngùng thế nào ấy ạ (vì nhà cháu nghĩ “phong cách” đã-tức-thì-có-nghĩa-rằng-là “theo lối” rồi, phỏng ạ)

- rất u minh cái “tinh thần của thực hành đương đại” (cháu mới chỉ nghe nhõn có cái “tinh-thần-thời-đại” thôi ạ).


Chị bảo 2: “… contemporary phải được nhận diện bằng những tín hiệu riêng, buồn thay nó luôn bị nhuốm màu LAI CĂNG…”

Ơ kìa chị ơi, thời toàn-cầu-hóa mà chị Linh-CAO lại vưỡn cứ cầu-toàn-hóa lo lắng sợ hãi cái “lai căng” (zống tư zuy lãnh Hội và ban tuyên úy thế) thì hẳn chị cố níu-bấu-víu-vít những cái-gọi-là “BẢN SẮC” việt để nâng tầm tranh pháo đương bài bán trong các gallery nước nhà chăng?

Ban-căng ghê gớm !

Chị bảo 3: “cả một hệ thống gallery và sưu tập hùng mạnh vẫn chăm chú theo dõi các sáng tác sát sao…”

Hượm cái chị ơi, có nhẽ chị đang nhầm về hệ thống của nước Anh-cát-lợi hay bên Nữu-ước chứ làng cháu quê cháu làm zì có HỆ THỐNG GALLERY HÙNG MẠNH với lại HỆ THỐNG SƯU TẬP HÙNG MẠNH ạ? Làng cháu cũng có đầy gallery và các sưu tập za đấy nhưng gallery xú thì lắm và các nhà sưu tập thì vốn hẻo nên bộ sưu tập của họ cũng èo uột lắm nên còn rất-lâu-lâu nữa họ mới đủ trưởng-thì đi đến độ HÙNG-và-MẠNH nhưng thực quả là đã rất-lâu-lâu rồi họ tỏ thói HÙNG-HỔ và NỔ quá chời…

Một-tấc-tới-zời ghê gớm !

7:58 Friday,17.8.2012

Đăng bởi:  Giời Ơi

Tớ biết bệnh chung của giới lí luận phê bình nước ta từ nhiều năm nay rồi. Căn bệnh này trầm kha cũng có một phần là di sản của bác Thái Bá Vân quá cố và một vài người vanisme. Lối phê bình bao quát tránh được rất nhiều búa rìu dư luận song trừ TBVân ra thì những người ăn theo không đủ tài. Biến cái bao quát trí tuệ đặc sắc câu chữ thành ra những bảng biểu thống kê là cách những lí luận gia mĩ thuật bây giờ thường dùng. Họ làm việc như một cái máy đã được lập trình sẵn bằng những dữ liệu an toàn. Đó là một qui trình ngược. Người ta thường đúc rút nên cái phổ quát từ những trường hợp riêng lẻ sau khi đã nghiên cứu kĩ càng chứ không ai làm như bạn Trung bạn Hương. Cũng có thể hai bạn tự tin đến mức tưởng rằng đã nhận thức đầy đủ về cái cá biệt thì câu chuyện chấm dứt ở đây. Nhưng nếu hai bạn nằm trong trường hợp quá tự ti về những hiểu biết cá biệt của mình mà phải lấp chỗ trống bằng cách làm ra một sản phẩm bao quát "thân thiện với môi trường" thì tớ rất lấy làm tiếc. Lòng say mê và nhiệt tình của các bạn là điều tớ không bao giờ nghi ngờ. Dũng cảm lên những Phạm Trung, Như Hương ơi! Có nhiều nghệ sĩ thành danh đương đại rất cần các bạn đi sâu vào một vài trường hợp mà nghiên cứu cho ra nhẽ. Dĩ nhiên cũng nên chọn những tác giả đã định hình qua một quá trình dài và có những thành công nhất định.(Kể cả những quá trình dài và thất bại triền miên như Đào Anh Khánh cũng là đối tượng nóng của phê bình đấy). Vậy thì nên bắt đầu từ ai? Tớ xin gợi ý hai người đương đại quá cố cho an toàn: Nguyễn Quốc Hội và Hoàng Hồng Cẩm. Tớ tin rằng hai nghệ sĩ này xứng đáng cho một nghiên cứu nghiêm túc hơn là những bài báo tán tụng lăng nhăng thù tạc và khoe những mối quan hệ mập mờ với họ. Chúc hai bạn thành công.

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả