Nhân thông tin một nhóm đại gia Việt vừa mua gần 50 bức tranh…
05. 01. 16 - 5:23 pm
Linh Cao
Minh họa của Angel Boligan
Mình lại mới nghe thông tin có kiểm chứng, một nhóm đại gia Việt vừa chung chi mấy triệu đôla mua đâu gần 50 bức tranh, mừng thôi là mừng. Nhưng dĩ nhiên, họ mua tranh master, tranh cổ, tranh đã có giá trị quy đổi. Người môi giới thành công vụ này là một nhà buôn cổ vật. Và nhà sưu tập bán ra là các hậu dụê thừa kế của một cố nhân mà ai ai cũng tưởng là chỉ có tranh vớ vẩn!
Mà chưa hề có đại gia nào bỏ tiền ra mua một bộ sưu tập tranh hiện đại hoặc đương đại, mà về giá thì chắc chắn chỉ chừng 1/10. Việc mua đi bán lại tranh mới là zero, các gallery và triển lãm phần lớn bán cho cổ đông và người nhà!
Tất cả những sự thực này nên làm cho những ai đang quan tâm đến giá trị mới, tranh mới, nghệ sĩ mới… phải suy nghĩ về một cơ chế bảo hộ, gần như là xây lại nền móng về giá/làm giá và đánh giá. Thông qua đó, thị trường Mỹ thuật mới hoạt động tạm ổn định lại được. Còn với tình hình hiện nay thì thật như đi chơi với nhau giữa mây mù, có tiền và thích mấy cũng không dám mua. Vẽ ra không có hành lang định giá chuẩn, nên rất nhiều họa sĩ tự tiêu diệt mình hoặc bị một vài giải thưởng giết, hoặc bị một vị khách trả mấy ngàn đô một cái tranh giấy ám ảnh cả cuộc đời, rồi đến khi chết đi để lại vẫn một đống giấy hoặc một nhà toàn vóc to đẹp nếu làm sơn mài!
Cái để những chí sĩ ấy so sánh, là giá tranh của nhóm nổi danh bán chạy thời mở cửa, kéo dài đến cuối thập kỷ 2010. Mà không hiểu đó là kết quả hoàn hảo của “thời cuộc + gallery + nhận thức mỗi người”. Cơ chế làm giá thông minh đúng hướng, đẩy dần từ vài chục đôla lên vài trăm, rồi bị rớt qua khủng hoảng nên mắc lại ở mức vài ngàn, phù hợp với túi tiền và định lượng một món decor. Các chí sĩ lại cho là tranh mình xịn hơn , độc bản hơn, nhiều tính art hơn, nên có hét vài ngàn cũng là bèo so với bọn làm hàng kia! Kết quả là ế đọng nghiêm trọng, khách hàng duy nhất chính là gallery thì chạy mất dép, dăm ba fan ruột chỉ đủ cứu vài cơn bĩ cực, đa số còn tiếp tục được là nhờ gia đình và số phận. Trong đó có những người ngoài 70 tuổi chợt bừng tỉnh, hiểu ra, thì tuyệt hay, vẽ đẹp sống đẹp, thì cũng chỉ để dưỡng sinh vui vầy con cháu, không còn sức vóc đâu mà làm nên lịch sử nữa…
Vậy nên, qua mấy dòng này, nỗ lực của mình là mong mỏi sự thay đổi trong đánh giá sản phẩm từ các nghệ sĩ. Đánh giá đúng thì sẽ kêu giá chuẩn, khung giá chuẩn thì thị trường chạy đúng nhịp với cung cầu. Lúc đó không cần phải đại gia mua, mà tự thị trường mua bán náo nhiệt. Giá tranh không giống như giá của mặt hàng tiêu dùng (chỉ có limit ở mức độ nào đó), mà luôn chờ để nhảy vọt, theo thời gian. Đến một ngày, có muốn bán giá thấp cũng không được! Ngày ấy không phải là bây giờ, khi chúng ta đều đang bí và nghèo.
Bỗng nhớ Em Có Ý Kiến quá, nói nhiều chắc chán rồi nhỉ?
Đúng rồi. Thật ra, ngay cả Tây cũng không mua tranh ta... lý do thì dễ òm: hàng không có chất lượng mỹ thuật, na ná cả đám như nhau. Cũng như ca sĩ bây giờ... chửi cho sướng mồm rồi hát nhạc vàng lại. Đám đại gia mua... em biết. Mua đầu tư và đầu cơ... Phòng khách sạn giá Tổng thống cả 10k$ 1 đêm...bị chửi là không có tranh đẳng cấp...phải lạy Tokyo gal ...xem tiếp
10:06Sunday,26.6.2016Đăng bởi: Tiem
Đúng rồi. Thật ra, ngay cả Tây cũng không mua tranh ta... lý do thì dễ òm: hàng không có chất lượng mỹ thuật, na ná cả đám như nhau. Cũng như ca sĩ bây giờ... chửi cho sướng mồm rồi hát nhạc vàng lại. Đám đại gia mua... em biết. Mua đầu tư và đầu cơ... Phòng khách sạn giá Tổng thống cả 10k$ 1 đêm...bị chửi là không có tranh đẳng cấp...phải lạy Tokyo gallery thuê vài bức...giá mua vài em mẹc. Ngóng dài mỏ, có vẻ đại gia Paris gallery sắp qua.
Đúng rồi.
Thật ra, ngay cả Tây cũng không mua tranh ta... lý do thì dễ òm: hàng không có chất lượng mỹ thuật, na ná cả đám như nhau. Cũng như ca sĩ bây giờ... chửi cho sướng mồm rồi hát nhạc vàng lại.
Đám đại gia mua... em biết. Mua đầu tư và đầu cơ... Phòng khách sạn giá Tổng thống cả 10k$ 1 đêm...bị chửi là không có tranh đẳng cấp...phải lạy Tokyo gal
...xem tiếp