Gẫm & Bình

Gửi một cái thư nhân đọc bác Vũ Lâm viết về anh Hà “dài” 26. 09. 13 - 6:24 pm

Trần Trọng Linh

IM LẶNG
Triển lãm điêu khắc cá nhân đầu tiên của Nhà điêu khắc Nguyễn Nguyên Hà
Từ ngày 23 đến ngày 29. 09. 2013
Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam, số 66, phố Nguyễn Thái Học, Hà Nội

Nguyễn Nguyên Hà, “Bướm”, Đồng , 2013

Nói đến anh Hà Dài, ngoài cái tài làm tượng không thể không nhắc đến cái duyên tán chuyện cực mất vệ sinh của anh. Giới đàn em trẻ hơn khi mới tiếp xúc với Hà dài rất rễ bị ngộ độc (thực phẩm) văn hóa.

Thật ra loại hình điêu khắc của Nguyễn Nguyên Hà trình làng không có gì mới, không thuộc dạng L’Aventure De L’art mà nó được xếp vào loại hình Model Art.

Model Art có thế mạnh và những hạn chế riêng. Mặt hạn chế lớn nhất của loại hình nghệ thuật này là vẫn phải phụ thuộc phần lớn vào hình. Tạo hình của tác phẩm nó tạo ra gần như toàn bộ nội dung cấu trúc của ý tưởng. Một so sánh đơn giản cho dễ hiểu nhất: ví dụ trong thơ ca văn học, người viết có được những 26 chữ cái cộng thêm 10 chữ số để tha hồ lựa chọn và sắp đặt câu chữ. Còn trong điêu khắc model art, nghệ sỹ chỉ có vỏn vẹn 3 dạng cấu trúc để tạo ra cái bộ khung của tác phẩm đó là khối lồi, lõm và thủng.

Công đoạn tiếp theo là chất liệu: Riêng về mảng chất liệu chuyền thống thì chỉ có vài sự lựa chọn kim loại (bao gồm: đồng, sắt, nhôm, gang..) đá, gỗ.

Tiến tới công đoạn gọt giũa câu chữ, anh chỉ có thể tạo ra vài dạng bề mặt nhẵn hoặc sần.

Tóm lại, các cách biểu đạt nội dung khá hạn chế, chính vì lẽ đó điêu khắc dạng này đòi hỏi nghệ sỹ xử dụng phần lớn lý trí để làm chủ các kỹ năng sử lý chất liệu và hình khối.

Nguyễn Nguyên Hà, “Ăn Mồi I”, đá trắng và đồng đúc, 2012

Thế mạnh của loại hình nghệ thuật này là rất khó buộc tội anh vào một số điều như : luật 88, hay điều 230acủa bộ luật hình sự. Chính vì lẽ đó, so sánh với thơ ca, văn học, hay báo chí… nghệ sỹ dùng loại hình biểu đạt này dễ tránh được những phản cảm với các cơ quan công quyền. Hơn nữa loại hình này trên thị trường nghệ thuật thế giới vẫn còn mở lối cho cung và cầu.

Chính vì lẽ đó Model Art vẫn luôn tồn tại song song với các loại hình nghệ thuật khác. Nhưng dạng model art này phải đối mặt với nhiều cái khó: từ cách giải quyết cấu trúc hình khối, đến kỹ thuật xử lý, chất liệu cộng thêm thị trường nghệ thuật ở Việt Nam khá khép kín. Tầng lớp người có tiền ở Việt Nam mới chỉ biết sử dụng tiền để giải quyết những nhu cầu tiện nghi để khỏa lấp những thiếu thốn sau nhiều thập niên trải qua chiến tranh. Số còn lại bắt đầu nhìn ra những giá trị văn hóa và thời đại ẩn trong những tác phẩm nghệ thuật thì còn khá ít, vẫn chưa đủ để tạo ra nhưng dư trấn trong thị trường nghệ thuật nội địa. Phần lớn các nghệ sỹ vẫn phải tự xoay sở để hướng ra ngoài thế giới. Trong khi mâu thuẫn một điều là nếu nếu không kích thích để tạo ra một cơn sốt trong môi trường nội địa thì rất khó để tạo ra chỗ đứng trên thị trường nghệ thuật thế giới. Mọi hoạt động trong thị trường nghệ thuật vẫn diễn ra một cách manh múm do chính các nghệ sỹ tự mày mò.

Vậy cách giải quyết mâu thuẫn ở đây là gì? Vẫn là các nhà quản lý nghệ thuật cùng với sự hậu thuẫn của giới phê bình. Đó vẫn là câu trả lời muôn thủa từ khi khai sinh ra thị trường nghệ thuật.

Tóm lại, bác Vũ Lâm viết phê bình như đang làm thơ khiến anh em mệt mỏi chết đi được. Và hẹn gặp lại bác Hà dài để được tiếp những câu chuyện rất mất vệ sinh nhưng cũng rất thú vị của bác. (Nhắc bác rằng bây giờ thằng em đã được tiêm phòng đầy đủ nên rất khó bị nhiễm độc bởi những câu chuyện tếu của bác.)

Kính thư.

 

Ý kiến - Thảo luận

20:14 Friday,27.9.2013 Đăng bởi:  phó đức tùng
Mèo xanh
Nếu bạn đọc bài viết mà thấy không cảm nhận được tác phẩm thì có 3 trường hợp chính: hoặc là tác phẩm không có gì để cảm nhận, hoặc là bạn không có khả năng cảm nhận, và cuối cùng là có thể tác phẩm chỉ có thể cảm nhận được tại hiện trư
...xem tiếp
20:14 Friday,27.9.2013 Đăng bởi:  phó đức tùng
Mèo xanh
Nếu bạn đọc bài viết mà thấy không cảm nhận được tác phẩm thì có 3 trường hợp chính: hoặc là tác phẩm không có gì để cảm nhận, hoặc là bạn không có khả năng cảm nhận, và cuối cùng là có thể tác phẩm chỉ có thể cảm nhận được tại hiện trường. Hai trường hợp đầu nghe bi quan quá. Vậy hi vọng xem xong tượng bạn có được một bài viết không làm khán giả hoang mang. Nhưng kiểu gì thì cũng không thể đổ lỗi cho bài viết làm cho bạn mất cảm thụ nghệ thuật được. 
12:07 Friday,27.9.2013 Đăng bởi:  linh cao

Bác Mèo ơi
bác đi xem tượng đồng chí Hà đi, xem ai nói nhiều hơn ai? Và khi đọc một bài phê bình có 80% là suy cảm như của Vũ Lâm, thì bạn phải dùng 20% lý trí mà tưởng tượng thêm ra nữa.  Cái gì cũng huych toẹt thì không còn đâu nghệ thuật , bao nhiêu ý vị là phải tự mình đối diện mà nhấm nháp thưởng thức.  Mỗi loại ngôn ngữ có kiểu cách và ép phê ri
...xem tiếp

12:07 Friday,27.9.2013 Đăng bởi:  linh cao

Bác Mèo ơi
bác đi xem tượng đồng chí Hà đi, xem ai nói nhiều hơn ai? Và khi đọc một bài phê bình có 80% là suy cảm như của Vũ Lâm, thì bạn phải dùng 20% lý trí mà tưởng tượng thêm ra nữa.  Cái gì cũng huych toẹt thì không còn đâu nghệ thuật , bao nhiêu ý vị là phải tự mình đối diện mà nhấm nháp thưởng thức.  Mỗi loại ngôn ngữ có kiểu cách và ép phê riêng. Đọc một bài văn hay xem một pho tượng, chỉ giống nhau ở chỗ cần im lặng bạn ơi. 

 

(Đề nghị gõ chữ tiếng Việt có dấu và không viết tắt)

Leonardo: Ông nói đúng!

Jonathan Jones - Hồ Như Mai dịch

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả