Kiến trúc

Jen Aniston: Tranh đắt treo nhà mỹ miều 30. 12. 11 - 12:18 am

Hồ Như Mai và Khôi Nguyên dịch

.

 

Mặc dù chồng cũ của Aniston (tức chàng Brad Pitt) nổi tiếng với vai trò người bảo trợ nghệ thuật hơn, nhưng Aniston cũng không chịu thua: cô cũng là tay sưu tập nghệ thuật. Trên một bìa tạp chí Architectural Digest, cựu diễn viên phim Friends đã chụp hình ngay trước một bức tranh của Robert Motherwell, tác phẩm A Throw of Dice No. 17 (Gieo xúc xắc số 17), vẽ năm 1963 được bán tại nhà Christie’s năm 2008 với giá 1.2 triệu đô và hiện giờ đang được treo trong ngôi nhà sáu phòng ngủ, bảy phòng tắm của Aniston, ngôi nhà được Aniston đặt tên là Ohana (Đại gia đình trong tiếng Hawaii).

.

“A Throw of Dice No. 17” của Robert Motherwell. Sơn dầu trên vải, 182.9 x 121.9 cm.

 

Aniston từng có tranh triển lãm tại Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan năm 11 tuổi (thật thế), là người có gu thẩm mỹ tuyệt vời đối với những món đồ thiết kế: cô có một chiếc gạt tàn kiểu Art Deco của Jacques Adnet và một cái đèn chùm tác phẩm của nghệ sĩ thủy tinh Alison Berger – toàn những đồ nội thất đẹp như (và đẹp hơn) đồ mỹ thuật.

Giờ ta thử xem bức tranh của Robert Motherwell được treo trong một ngôi nhà như thế nào nhé!

.

 

Trên một ngọn đồi nhìn xuống Beverly Hills là một căn nhà “sống động nhờ tình yêu đã làm nên nó” (nguyên văn từ chủ nhà là diễn viên Jennifer Aniston – vợ cũ Brad Pitt).

Tôi rất tự hào về căn nhà này, và tôi muốn cảm ơn những người làm ra nó: những người thợ đã nhập thân biết là bao nhiêu vào tạo tác của mình.

Dĩ nhiên phải nhắc tới kiến trúc sư Stephen Shadley – người đã làm việc cùng Jen trên dự án này gần hai năm rưỡi. “Ước gì sau này tôi lại có may mắn được làm với một chủ nhà cho nhiều tự do như thế. Đây là một dự án từ đầu tới cuối chẳng gặp vấn đề gì,” kiến trúc sư nói.

Cũng là nhờ bạn bè giới thiệu mà Jen biết đến Stephen Shadley. Trước đó ông đã vẽ ba căn nhà cho Diane Keaton, rồi làm nội thất cho nhà của Woody Allen.

Địa điểm này tôi có nghe rồi, nhưng vừa thấy nó là mê ngay. Tôi biết đây đúng là việc mình rồi,” kiến trúc sư nhớ lại.

Căn nhà, do kiến trúc sư Harold W. Levitt thiết kế năm 1970, vào lúc đó đang phải sửa sang. “Hình dạng thô tháp,” Shadley nhớ lại, “và chúng tôi đã xẻ căn nhà đó ra, coi như xây lại hết”.

Nhà cũ do Harold W. Levitt thiết kế.

 

Thô tháp hay không không biết, chỉ biết ngay khi nhìn thấy, Aniston đã phải lòng ngay, mua luôn với giá 13.5 triệu năm 2006, sau khi đã phải thuyết phục đến sùi bọt mép suốt 7 tháng để bà chủ nhà chịu bán. “Tôi biết chắc căn nhà ấy trước sau cũng là của tôi,” Jen nói.

Cái gì làm cô biết chắc như thế? Jen bảo đó chính là những cánh cửa trước: to, kiêu hãnh, đầy kịch tính. “Khó mà tả cho bạn biết cảm giác kỳ lạ của tôi khi lần đàu tiên bước ngang qua những cánh cửa đó lắm. Tôi chỉ biết lúc đó tôi nghĩ, đây là nhà mình.”

Căn nhà này, mà Aniston gọi là Ohana, lấy từ ý của người Hawai là Đại gia đình, là dinh cơ lớn đầu tiên mà cô đảm nhiệm việc cùng thiết kế. Kết quả là một căn nhà mới thoáng, mát, như cô mơ ước đã từ lâu.

Làm việc cùng đội xây dựng của Terry Goebel và Scott Werker, Aniston với Shadley lo phần thiết kế. Họ đã tạo nên một căn nhà một tầng, nửa châu Á, nửa Bali, như nhìn thẳng xuống thành phố Los Angeles.

Ngay từ đầu Jen đã nói với tôi, cô thích một không khí yên tĩnh, kiểu Zen, tinh thần Zen, nhưng đồng thời cũng có chút không khí kịch tính gì đó cho giải trí,” Shadley nói. Đề bài này khó phết. Cuối cùng, căn nhà khi hoàn tất đã mang không khí nhiệt đới. Những cánh cửa mà Aniston yêu nay mở ra thẳng một chiếc cầu nhỏ bằng đá rỗ travertine bắc ngang một hồ cá. Bước vào sảnh, ngay trên cao là cái đèn chùm li kì của Murano – một trong những món đồ mà chủ nhân tậu về đầu tiên.

Cửa vào mở ra thẳng một chiếc cầu nhỏ bằng đá rỗ travertine bắc ngang một hồ cá.

Sảnh vào có chiếc đèn chùm Murano điệu đàng.

 

Căn nhà có những cửa trượt bằng kính rất dài. Ngoài phòng khách có một mảng kính liền dài tới gần 20m. “Cái thú vị của căn nhà này là không biết chính xác được những bức tường kết thúc ở đâu”. Để chịu đựng được thời tiết, sàn phòng khách cũng làm bằng đá rỗ travertine như đá ở lối vào.

Phòng khách là một không gian thân mật có ô cửa sau sofa mở ra hồ cá. Bàn thấp là từ Todd Merrill Antiques. Sofa bọc linen Glant là do kiến trúc sư Shadley thiết kế, và mấy cái ghế được bọc nhung Manuel Canovas. Sàn phòng khách là đá rỗ.

Cũng phòng khách ấy nhưng một góc chụp khác. Bức tranh của Robert Motherwell được treo ở đây. Tiền cảnh là cái gạt tàn của Jacques Adnet thiết kế cho Hermes. Chụp đèn bàn Vladimir Kagan bọc vải Larsen. Bình Nhật mua từ Naga Antiques. Màn cửa làm bằng silk Bergamo. Bạn để ý cái gạt tàn trên bàn nhé.

Đây, nó là cái gạt tàn kiểu Art Deco của Jacques Adnet.

 

Nhưng như chủ nhân đã yêu cầu, và tên của căn nhà cũng đã hàm ý: nhà này là nơi để giải trí. “Tôi giải trí (người ta) để kiếm sống, và tôi giải trí (tôi),” Aniston cười vang. Cô có một tuổi thơ hạnh phúc bên bố mẹ (cả hai đều là diễn viên), với bạn bè họ đến nhà chơi cờ, chơi đố chữ suốt. Ở đây, trong căn nhà “gia đình mở rộng” này, các bạn cô cũng thích tụ tập ở bếp hay ở khu phòng chơi (game room), có bàn bi-a nhìn xuống Los Angeles.

Căn nhà này có phần nào giống những căn nhà Hollywood mỹ miều và cổ cổ. Tôi tưởng tượng như có băng Rat Pack ghé ngang, rồi ai đó đang chơi piano, rồi phòng bên có tiếng ai đó đang cười vui vẻ,” Jen nói.

“Phòng chơi”, với bar rượu và bàn bi-a, bên ngoài rất nhiều chỗ để ngồi chơi. Sofa bọc vải Larsen, chụp đèn là lụa Calvin, ghế quầy bar bọc da Hunt.

 

Người độc thân thì lại hay làm nhà to, mơ ước đông người tới chơi. Phòng ăn của căn nhà này có thể chứa 24 chỗ, tất cả ngồi ăn dưới chùm đèn Mưa của Alison Berger. Một chiếc cồng Thái thời 1920s để gọi mọi người vào ngồi bên chiếc bàn dài bằng gỗ óc chó.

Nhà có 5 phòng ngủ lớn. Phòng ngủ lớn nhất, của chủ nhân, với những đường nét sáng sủa, đúng với gốc thời 1970 của nó, đi kèm những tấm thảm dày bằng len và tơ tằm. Giường dĩ nhiên không phải thửa từ ngoài cửa hàng nội thất về, mà do kiến trúc sư Shadley thiết kế riêng, với hệ thống truyền hình giấu được ở phía chân giường. Phòng ngủ này đầu tiên có hai nhà tắm, “cho chàng và cho nàng”, nhưng Aniston đã biến phòng “cho chàng” thành một phòng tắm kết hợp spa có bồn sục.

Phòng ngủ lót thảm len và tơ tằm.

Cũng phòng ngủ, chụp từ một góc khác.

Phòng tắm “cho chàng” đã được Jen Aniston cải biên lại.

 

Phòng ngủ của chủ nhân nhìn ra một khu vườn riêng, do hai nhà kiến trúc hoa viên Coral Browning và Marcello Villano thiết kế; hai người này cũng chịu trách nhiệm chăm sóc vườn tược cho toàn bộ dinh cơ, sao cho lúc nào nhìn vào cũng có vẻ sum suê.

Vườn đây, nhìn chẳng có vẻ sum suê cho lắm nhỉ?

 

Thiết kế một căn nhà cũng như làm một bộ phim. Một khi đã làm xong, bạn sẽ muốn nói: Hy vọng các bạn đều thích nó.

Nhưng chính chủ nhân thì sao? Mua tháng 11 năm 2006 với giá 13.5 triệu. Làm nhà hết hai năm rưỡi, tức giữa 2008 mới vào ở. Đến tháng 3 năm 2001 cô đã rao bán với giá 42 triệu. Cuối cùng bán được với giá 38 triệu USD, sau khi yêu thích nó được khoảng hai năm rưỡi.

Jennifer Aniston ngồi ở căn nhà sau khi hoàn tất.

 

*

Ảnh và bài tổng hợp từ Architectural Digest, Art Info

 

*

Bài liên quan:

– Jen Aniston: Tranh đắt treo nhà mỹ miều
– Đẹp, nhưng ở được không?

Ý kiến - Thảo luận

18:17 Friday,30.12.2011 Đăng bởi:  Em-co-y-kien
Xem bộ ảnh nì có cảm zác đang đọc tin đăng trên Nhà-Đẹp-chấm-com, hoặc trên tờ chào hàng bán nhà hay sao í nhề?

Ngộ nhất là cái buồng ngủ có chiếc gường đôi 3 gối. Sao ngủ đôi mà lại cần 3 gối vậy cà?

Zải mã: trong 2 người tình kềnh kang trên gường ni ắt có 1 kẻ luôn luôn phải ghì 1 chiếc gối ôm mới "mộng-bình-thường" được chăng?

Ban-căng ghê gớ
...xem tiếp
18:17 Friday,30.12.2011 Đăng bởi:  Em-co-y-kien
Xem bộ ảnh nì có cảm zác đang đọc tin đăng trên Nhà-Đẹp-chấm-com, hoặc trên tờ chào hàng bán nhà hay sao í nhề?

Ngộ nhất là cái buồng ngủ có chiếc gường đôi 3 gối. Sao ngủ đôi mà lại cần 3 gối vậy cà?

Zải mã: trong 2 người tình kềnh kang trên gường ni ắt có 1 kẻ luôn luôn phải ghì 1 chiếc gối ôm mới "mộng-bình-thường" được chăng?

Ban-căng ghê gớm! 
17:56 Friday,30.12.2011 Đăng bởi:  Nam Nam
Nhân đọc bài Tranh đẹp treo nhà mỹ miều, tôi nhận thấy khuynh hướng nhà đẹp thế này chẳng phải chỉ có ở minh tinh Mỹ mà ở ta cũng rất nhiều. Xin ngứa tay bình luận một chút…

Quả thực là xem ảnh chụp bên ngoài thôi đã thấy tiếc hùi hụi căn nhà cũ của Jen. Nó chứa đựng kí ức và gợi nhớ đến một đại gia đình.

Nhìn lại căn nhà mới: mo
...xem tiếp
17:56 Friday,30.12.2011 Đăng bởi:  Nam Nam
Nhân đọc bài Tranh đẹp treo nhà mỹ miều, tôi nhận thấy khuynh hướng nhà đẹp thế này chẳng phải chỉ có ở minh tinh Mỹ mà ở ta cũng rất nhiều. Xin ngứa tay bình luận một chút…

Quả thực là xem ảnh chụp bên ngoài thôi đã thấy tiếc hùi hụi căn nhà cũ của Jen. Nó chứa đựng kí ức và gợi nhớ đến một đại gia đình.

Nhìn lại căn nhà mới: mọi thứ biến sạch, chỉ còn cảm giác của sự quá hoàn thiện và giống một nhà máy. Cái sảnh vào, chắc là được kiến trúc sư rất tâm đắc, nhưng lại giống một không gian spa ở các resort đang nhan nhản khắp thế giới.

Hình như căn nhà không mang dấu ấn của một nơi ở. Có đẹp không? Đẹp - nói đúng hơn là bắt mắt. Nhưng đó là sự bắt mắt của một thứ không gian mà người ta đến để thư giãn và tìm sự thay đổi về mắt bằng các chất liệu: tí gỗ, tí nước, tí đá…

Không gian này chỉ hay khi chỉ thỉnh thoảng người ta mới ghé qua và như thế mới dễ chấp nhận ở nó chút tự nhiên hơi bày đặt. Nhưng nó là ngôi nhà để ở mà! Ngày nào cũng phải nhìn thấy nó thì hình như không ổn lắm. Lí do là nó sẽ bắt người ta phải nhìn mãi, nhìn mãi, và như vậy sẽ rất nhanh chán, nhanh mệt mỏi.

Jen đã mong muốn nhiều người đến chơi và đàn đúm ở đây. Đáp ứng nhanh nhất yêu cầu của nàng, kiến trúc sư đã biến ngôi nhà thành vô số quầy bar, phòng khách với phong cách na ná như bao quầy bar có mắt trên các tạp chí kiến trúc. Đáp ứng nhanh nhất các yêu cầu bốc đồng của chủ nhân đến nỗi kiến trúc sư quên không hỏi vậy không gian riêng tư của nàng ở đâu. Nếu nàng ở nhà một mình giữa đống ghế đợi khách mà chưa có khách ngồi thì sao nhỉ? Cảm giác ấy chắc là lạnh lẽo…

Mở đầu căn nhà với cái sảnh thế nào thì các phần tiếp theo cũng phải thế. Các vật liệu được đặt vào với sự tính toán mang nhiều tính để trang trí. Những viên đá tự nhiên dùng để ốp các mảng tường đã trang trí một cách quá lộ liễu, quá bài bản, khiến người ta đọc thấy ngay ý đồ của kiến trúc sư. Câu chuyện cũng kết thúc ngay ở đó: khi tự nhiên bị lạm dụng, không còn tự nhiên nữa, tự nhiên sẽ thành giả tạo và lạc hậu.

Tình trạng của gỗ ốp tường cũng vậy: quá phô trương và trở nên nặng nề. Còn phòng ngủ của chủ nhân: không biết Jen có ngon giấc ở đó không nhỉ? Cái kệ giường quá rộng để cái đệm đặt chơ vơ trên nó mất đi sự ấm cúng và bao bọc - một chức năng cơ bản của giường. Tệ hơn là tỷ lệ quá nặng của hai chiếc đèn đầu giường, giống như hai tên lính canh. Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ gặp ác mộng bởi tên lính đèn đó ở đầu giường. Bức tường đầu giường cũng là một vấn đề. Có thể nó đã được dùng một loại đá rất đắt tiền. Nhưng màu trắng của nó lại quá lạnh lẽo. Cảm giác đó tăng thêm nhiều hơn do bức tường được chia ô đều đặn hơi giống tường bệnh viện.

Có lẽ ở được hơn hai năm thì Jen phát mệt nên mới phải bán đi. Thôi, nhưng dù sao nàng đã tống được nó đi với giá hời. Không biết chủ nhân mới sẽ chịu được bao lâu để rồi lại phải thay đổi nhỉ? Có thể họ sẽ không thay đổi và giữ nguyên vì nó đã từng là nơi ngủ của một ngôi sao… Còn khi muốn ngon giấc, biết đâu họ lại ôm tấm đệm và xuống nhà kho cho nó lành. 

(Đề nghị gõ chữ tiếng Việt có dấu và không viết tắt)

Hợp thể nói về hợp thể

Phan Phương Đông

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả