Tin tức

Tin-ảnh: 5 triển lãm hay trong tháng Năm 18. 05. 12 - 8:07 am

Hữu Khoa tổng hợp

Nghệ sĩ Trung Quốc Xu Jiang đứng trước bức tranh “Hướng dương thiếu đất bám” ‘Sunflowers without ground’ (2010) của ông trong triển lãm “Sinh ra lại” (Re-Generation) (cũng của ông) tại bảo tàng Kunsthalle im Lipsiusbau, Dresden, Đức, hôm thứ Ba, 15. 5. 2012. Xu Jiang sinh năm 1955 tại Phúc Kiến. Ông là hiệu trưởng, đồng thời là giáo sư tại Học viện Mỹ thuật Trung Quốc ở Hàng Châu. Ông quan tâm sâu sắc tới bối cảnh văn hóa mà trong đó ông sống và sáng tác. Tác phẩm của ông thường nói về sự tương liên giữa Đông và Tây và thường được coi là đối lập với văn hóa tiêu thụ và nghệ thuật thị giác (theo kiểu) đương đại, vốn đang nở rộ ở Trung Quốc trong thời đại kỹ thuật số.

 

Một phụ nữ đi ngang tác phẩm điêu khắc “Chung sống” ‘Living together’ (2012) tại triển lãm “Sinh ra lại” (Re-Generation) của nghệ sĩ Trung Quốc Xu Jiang tại Dresden. Tại đây đang trưng bày khoảng 150 tác phẩm sơn dầu và điêu khắc mới nhất của ông. Hoa hướng dương – loài hoa nở hướng mặt trời – làm chủ đề trung tâm của triển lãm.

 

Là hiệu trưởng của Học viện Mỹ thuật Hàng Châu, bằng những ý tưởng cách tân, Xu Jiang đã giúp định hình và cải cách một cách sâu sắc khái niệm về nghiên cứu mỹ thuật ở Trung Quốc. Thông qua tác phẩm, ông tạo nên những không gian tự do sáng tạo cho mỹ thuật thử nghiệm và tranh cãi mở. “Sinh ra lại” là triển lãm đầu tiên của Xu Jiang ở Đức – một triển lãm phối hợp giữa Dresden và Hàng Châu. Triển lãm bắt đầu hôm 17. 5. 2012 và kéo dài tới 18. 8. 2012. Ảnh: Jens Meyer.

 

Một khách tham quan xem triển lãm “David Hockney, một bức tranh lớn hơn” (A Bigger Picture) hôm 14. 5. 2012 tại bảo tàng Guggenheim Bilbao. Đây là triển lãm đầu tiên ở Tây Ban Nha dành cho tranh phong cảnh của Hockney, bày khoảng 150 bức gồm tranh, ký họa, tranh in từ IPad và sắp đặt video, là những sáng tác của ông từ 2004 tới nay. Triển lãm mở cửa tới tận 30. 9. 2012. Ảnh: Rafa Rivas.

 

(Về triển lãm này, mời các bạn đọc thêm bài “MỘT BỨC TRANH LỚN HƠN của David Hockney: To hơn, tươi hơn, nhưng chẳng nói lên điều gì đặc biệt”)

NEW YORK – Khách tham quan xem một cấu trúc có tên “Mây thành phố” (Cloud City) của Tomas Saraceno trên mái của bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan, New York, hôm 14. 5. 2012.

 

Nghệ sĩ Argentine Tomas Saraceno, qua “Mây thành phố” muốn khơi lên trong người xem cảm giác được làm một đám mây trôi bồng bềnh giữa muôn vàn hiện thực. Ảnh: Seth Wenig.

 

Cận cảnh một góc “Mây thành phố”.

 

MONACO – Một du khách ngắm tác phẩm “Con mắt của lịch sử” (The Eye of History) của nghệ sĩ Anh Marc Quinnm tại triển lãm “Vùng duyên hải” (The Littoral Zone) tại bảo tàng Oceanographic của Monaco, hôm thứ Sáu, 11. 5. 2012. Triển lãm diễn ra từ 12. 5 tới 15. 10. 2012, trưng bày nhiều tranh, tượng, và sắp đặt của Marc Quinn. Ảnh: Lionel Cironneau.

 

WASHINGTON – Gỗ từ những đền đài bị phá đã tìm thấy nơi đầu thai mới của mình trong tác phẩm lớn của Ngải Vị Vị có tên “Những mảnh vỡ” (Fragments) 2005, bày tại gallery Arthur M. Sackler từ 12. 5. 2012 đến tận 7. 4. 2013. “Những mảnh vỡ” khai thác vai trò của truyền thống trong trải nghiệm thực tế là sống giữa những thay đổi nhanh chóng của Trung Quốc ngày nay. Tác phẩm làm bằng thiết mộc, bàn, ghế, các vì kèo cũ của những ngôi đền đã bị tàn phá của đời Thanh (1644-1911). Ảnh: Hutomo Wicaksono.

 

 

Ý kiến - Thảo luận

9:49 Saturday,19.5.2012 Đăng bởi:  Nguyễn Đình Đăng
@ Dinh cong dat

Tôi đã được xem “Urban Light” của Chris Burden cách đây đúng một năm tại Los Angeles. "Urban Light” của Chris Burden là một trong những tác phẩm mà nếu đã một lần được "nhìn tận mắt, sờ tận tay", sẽ không bao giờ quên được.

Khi tôi nhìn thấy ảnh chụp“Chung sống”của Xu Jiang, “Urban Light" của Chris Burden lập tức hiện lên trước mắt tôi. Đó l
...xem tiếp
9:49 Saturday,19.5.2012 Đăng bởi:  Nguyễn Đình Đăng
@ Dinh cong dat

Tôi đã được xem “Urban Light” của Chris Burden cách đây đúng một năm tại Los Angeles. "Urban Light” của Chris Burden là một trong những tác phẩm mà nếu đã một lần được "nhìn tận mắt, sờ tận tay", sẽ không bao giờ quên được.

Khi tôi nhìn thấy ảnh chụp“Chung sống”của Xu Jiang, “Urban Light" của Chris Burden lập tức hiện lên trước mắt tôi. Đó là cảm giác tức thời, đầu tiên. Tôi chưa thể nói gì thêm về "Chung sống" của Xu Jiang vì cái hiện nay tôi được thấy chỉ là vài tấm ảnh hiện trên màn hình PC.

Trong bài "Tiếng đàn của Ivo Pogorelich" tôi đã nhận xét rằng:
"Một người bình thường thích âm nhạc và nghệ thuật qua con đường học vấn dễ bị điều kiện hoá bởi những gì chính thống cho là hay là đẹp. Tiềm thức con người luôn so sánh những gì mình đang nhìn thấy hoặc đang nghe thấy với những gì đã từng nhìn và nghe thấy, nay còn đọng lại trong trí nhớ. Kho dữ liệu ấy luôn đi kèm với những tiêu chuẩn về cái hay cái đẹp mà con người được dạy và được học. Chính cái nền học vấn và văn hoá này đã khiến người ta không còn vô tư khi thưởng thức nghệ thuật."
(Xem toàn bài tại: http://nguyendinhdang.wordpress.com/)

Vấn đề ở đây là thái độ của người ta khi thưởng thức cũng như khi sáng tác.

Nếu trong lúc thưởng thức, mỗi khi ta phát hiện tác phẩm của người này có gì giống với tác phẩm của ai đó đi trước - một điều không thể tránh khỏi trong đại đa số trường hợp - mà lòng ghen tị của ta để cái "phát hiện" đó choán hết tâm trí ta, thì điều đó sẽ vô hình chung giết chết khả năng nhìn thấy những cái hay trong tác phẩm. Jean de La Bruyère từng nói: "Khoái cảm mà ta cảm thấy khi phê bình đã cướp đi của chúng ta khả năng rung động trước những gì rất đẹp.")

Về phương diện sáng tác, nghệ thuật có tính kế thừa. Người đi sau thừa hưởng thành tựu của người đi trước để tạo nên cái hay của riêng mình. Bởi vậy giống nhau trên đời này thì không có gì là lạ. Giống nhưng vẫn khác. Khác mà vẫn có nhiều điểm giống.

Hai chị em ruột, tuy khác nhau, nhưng có những nét giống nhau do di truyền từ bố mẹ. Trong khi đó, hai người cùng hoá trang bắt chước Mike Jackson, thì tuy vẻ ngoài nhác trông có thể rất giống nhau, nhưng thực ra họ khác hẳn nhau, và dĩ nhiên là khác Mike Jackson. Họ cố tình giống nhưng vẫn khác về bản chất.

Vấn đề ở chỗ hiểu "kế thừa" như thế nào. Kế thừa không phải là sao chép vẻ giống bề ngoài của tiền bối, mà là tự suy nghĩ lại, trải nghiệm lại các ý tưởng, thành tựu của người đi trước. Một khi những ý tưởng, thành tựu đó ngấm vào mình, trở thành tự nhiên trong mình, thì khi đó mình mới có được những sáng tạo trong các phát triển của mình trên cơ sở của những ý tượng và thành tựu của tiền bối, của “tương đồng", chứ không chỉ đơn thuần là một sự “tương tự".

Tôi cũng đã bàn về đề tài này khi trao đổi với bạn Em-có-ý-kiến sau bài "Giá trị của nghệ thuật" tại http://soi.com.vn/?page_id=350&post_ID=71894 
22:40 Friday,18.5.2012 Đăng bởi:  Dinh cong dat
Bạn Đăng lại giống chị Natasa rồi
...xem tiếp
22:40 Friday,18.5.2012 Đăng bởi:  Dinh cong dat
Bạn Đăng lại giống chị Natasa rồi 

(Đề nghị gõ chữ tiếng Việt có dấu và không viết tắt)

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả