|
|
|
|||||||||||||
Nghệ sĩ thế giớiĐả đảo tiêu thụ. Đả đảo làm vợ hiền. 19. 08. 10 - 12:17 pmTheo Art Info - Lê Thanh Dũng dịch
I WIll SURVIVE (Tôi sẽ sống sót) Triển lãm của Joana Vasconcelos, Bồ Đào Nha
Một con khỉ đan (bằng len?) treo trên cầu thang lớn của số 6 Burlington Gardens, tòa nhà của Royal Academy được Haunch of Venison cho thuê trong ba năm (vụ cho thuê này gây rất nhiều tranh cãi). Tấm băng vải to quá khổ đề chữ Mary Poppins (2010), sáng rực và chướng mắt, một sự bành trướng của những món trang trí trong vương quốc thời trang: cúc áo, đinh tán, quả len, bèo nhún… Tất cả những thứ này là một sự đưa lối thích hợp để dẫn đến tác phẩm của nghệ sĩ Bồ Đào Nha Joana Vasconcelos. Tác phẩm này là một sự tổng kết đầy say mê của tác giả về cái gọi là “tàn phá không thương tiếc về mặt thị giác”. Lên tầng trên, một nhân viên gallery sốt sắng dẫn tôi vào căn phòng đầu tiên. “Triển lãm bắt đầu lối này,” anh ta nói. Không bàn cãi. Một chiếc xuồng không mui lát gạch truyền thống của Bồ Đào Nha lặng lẽ nằm ngay cạnh. Bị sự diêm dúa của mình làm cho chính mình thành nặng nề, chiếc xuống như muốn chỉ ra cái nguy của việc thích tô điểm trong khi thẩm mỹ lại thiếu chừng mực.
Joana Vasconcelos có thể đã tạo được cho mình “thương hiệu” khi phản ánh cái quá đà, nhưng cô không bao giờ chịu ở yên một vị trí mà thay vì thế, cô đung đưa giữa phê bình và thưởng thức. Trong khi Hyperconsumption (Siêu tiêu thụ), 2010, một bức tranh trừu tượng khổ lớn lấp lánh sau lớp giấy bọc thực phẩm trong suốt, muốn nói việc thị giác bị “mờ mắt vì trò ăn uống điên cuồng, thì Pantelmina (2001), một thỏi xúc xích đan bằng len nhiều màu, bằng sự ê hề về mặt thị giác của nó, lại muốn nói về những cuộc chè chén bí tỉ, không biết xấu hổ.
Nhưng đích ngắm của Vaconcelos lại chính là những loại thủ công “nữ tính” truyền thống – những thêu, đan, may, móc đôi khi được mang vào nghệ thuật, như Soft Art – một phong trào mà từ những năm 1960 trở lại đây, muốn phục sinh “nữ công gia chánh” như một phương tiện đúng đắn để thể hiện nghệ thuật.
Hàm ý nữ quyền của cuộc triển lãm có thể thấy rõ trong Esposas (Vợ), 2005, ở đó ba mannequin nữ ngồi trên mặt sàn đang cố ghì người phối ngẫu của mình xuống. Những người đàn ông này đều bị bó bằng những chiếc đai đen bằng nhựa, với những đầu mẩu nhô ra như những cái gai. Trong tiếng Tây Ban Nha ‘esposas’ vừa có nghĩa ‘vợ’, vừa có nghĩa ‘cái còng’. Nhóm tượng của Vasconcelos đã dùng một ngôn ngữ lạ lùng như thế để mỉa mai cả sự đáng nản lẫn sự đỏng đảnh của cái gọi là “vợ”. Tôi Sẽ Sống Sót, tóm lại, nói lên những vấn nạn: sự xuất hiện đủ dạng đủ kiểu của những đồ nhân tạo; văn hóa của sự thừa mứa, và chiến thắng của cái nhàm chán trong xã hội đương đại.
Ý kiến - Thảo luậnBài đã đăng
» Xem tiếp... |
|||||||||||||||
|