|
|
|
|||||||||||||
Nghệ sĩ Việt NamLã Huy: Dùng sáp để đọng thời gian 05. 03. 11 - 7:39 amThông tin từ Himiko Visual CafeĐỌNG Triển lãm tranh sắp đặt của họa sĩ Lã Huy
Họa sĩ Lã Huy sinh 1979 tại TP. Biên Hòa. Tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật TPHCM năm 2004 (khoa sơn dầu). Là hội viên hội Mỹ thuật TP.HCM. Hiện đang hoạt động nghệ thuật tại TPHCM. Trong triển lãm này, anh đổ sáp nhiều món đồ vật. Nó có “đọng” lại được không, đọng lại cái gì…, hãy nghe anh nói: “Câu chuyện bắt đầu từ cái đôn hình con voi gốm Cây Mai bị vỡ và bỏ bên đường. Con voi này đã gắn bó hơn 5 đời người của dòng họ Lê ở Sài Gòn Gia Định xưa. Đôn con voi là vật dùng để trang trí trong những ngôi nhà xưa ở Sài Gòn. Người chủ nhà nói, ‘Lúc nhỏ tôi thường cưỡi lên lưng voi chơi, nay tôi đã ngoài 60 rồi. Từ khi bán căn nhà cổ dời đến đây, không gian sống chật hẹp quá, những thứ như thế này không còn chỗ để trong nhà, hầu hết đều vỡ và thất lạc.’ Câu chuyện con voi gọi cho tôi cảm giác mất mát tiếc nuối những đồ vật lúc nhỏ tôi gắn bó với chúng. Tôi đem con voi về đổ sáp và đóng khung, gìn giữ một kỷ vật vô giá nhầm phần nào hàn gắn lại những mất mát trong tôi. Những sản phẩm văn hóa bình dân Nam Bộ đang mai một dần, những đồ vật thủ công đang bị thay thế bằng những sản phẩm công nghiệp hàng loạt. Những ngôi nhà cổ đang được thay thế bằng những tòa nhà cao ốc hiện đại. Văn hóa thực dụng đang dần thay thế văn hóa bản địa đang mất dần chính nó. Những thế hệ sau này không được thừa hưởng những kỷ vật mà qua đó, tụi nhỏ biết được ông bà mình đã sống và sinh hoạt ra sao…
Bài liên quan: – Triển lãm Dấu thăng – 7 nghệ sĩ đều thăng Ý kiến - Thảo luận
11:35
Monday,7.3.2011
Đăng bởi:
Himiko. Nguyễn
11:35
Monday,7.3.2011
Đăng bởi:
Himiko. Nguyễn
Tôi không nói về chuyện khen chê, đó là lẽ thường. Nếu bạn chê tác phẩm Lã Huy, tôi sẽ im lặng mà cũng chẳng dám nói rằng chưa xem trực tiếp mà chê gì.
Statement, với tôi (và một số nghệ sĩ miền Nam bạn bè tôi), nó vốn chỉ là một lời nói vu vơ (chẳng thế mà kỳ Festival nghệ sĩ trẻ năm 2007 ở Yết Kiêu, các bác ở Bộ bắt toàn bộ tác gả gỡ hết statement xuống hết sao), kiểu như bắt gió vờn mây, và, dù sao, nó cũng là cảm xúc của tác giả (nhiều lúc cũng bâng quơ lắm). Statement này là chưa thực sự hay lắm nhưng tôi nghĩ, đó là cảm xúc chân thực của tác giả, vì câu chuyện xin cái đôn con voi bị vứt bên đường anh kể nghe từ khi mới vừa có nó. Tôi chẳng thấy nó có gì bất cập với tác phẩm của họa sĩ cả. Nhưng chuyện bạn vội vã đọc, chưa kịp chờ xem tác phẩm thế nào, đã vội vã đòi tác giả giải thích và nói bằng giọng rất khó chấp nhận, đến độ, tôi là kẻ chưa bao giờ lên tiếng vì bất cứ điều gì ở đây, phải ngồi gõ ngay phản hồi lúc 3h sáng, khi chưa kịp post hình khai mạc triển lãm lên. "Nếu bạn Lã Huy chỉ vì muốn lưu giữ quá khứ mà đem vật phẩm về để đổ sáp thì tớ thấy mâu thuẫn quá. Dùng một chất liệu phù du như sáp để lưu giữ những vật phẩm đã vỡ thật không logic chút nào." Logic ở đây của bạn là gì khi so sánh hai chất liệu trái ngược? Bạn thừa biết, poly là chất có thể phá hủy những chất liệu yếu hơn nó không? Nếu tôi cứ ngồi phân tích sâu vào từng điểm từng điểm để thấy người phi logic ở đây là bạn thì mất nhiều thời gian quá (mà tôi vẫn nghĩ, chuyện cảm nhận tác phẩm là của riêng mỗi người, không có ai nói ai nghe được). Chỉ, giá mà, bạn kiên nhẫn đợi thêm một chút, để xem hình tác phẩm chẳng hạn, rồi nói cũng chưa muộn (bạn là friend trên FB của tôi mà). Chuyện không biết ai làm gì ở đâu, với tụi tôi, không phải là chuyện cụp tai không thèm nghe, không thèm thấy, mà bởi, thông tin dành cho Mỹ Thuật không phải là nhiều. Là bởi, tụi tôi còn loay hoay với những nỗ lực tự thân trong chuyện làm nghệ thuật và cuộc sống đời thường. Nói thật là, hầu hết lứa nghệ sĩ từ vài năm sau tôi trở về trước, rất ít người thạo internet (có lẽ là nơi có nhiều thông tin nghệ thuật nhất), trực internet như tôi có lẽ là đếm trên đầu ngón tay ấy (mà tôi còn chẳng biết thì nói gì Lã Huy. Nhưng mà tôi chẳng xấu hổ về chuyện này lắm đâu, vì tôi nghĩ, tôi biết ai, là tùy vào duyên, chứ chẳng thể nào tối ngày cứ chăm bẵm vào việc tìm kiếm xem ai làm gì ở đâu). Vậy nên, nếu bạn nhắc đến bạn Thạo gì ấy, nếu chỉ dưới dạng so sánh đề cập thì tôi chả dám nói gì đâu. Đằng này, bạn còn khẳng định cứ như đúng rồi, rằng "Không thể nói Lã Huy không biết được" (vì tôi không biết được nên tôi nghĩ Lã Huy cũng thế đấy). Cho nên, nếu bạn nói ra suy nghĩ một cách nhã nhặn hơn như comment sau này, thì có lẽ, tôi chẳng mở miệng gì đâu (vì tôi rất ngại tranh cãi mà lại). P/S : Himiko là quán cafe, không có chuyện đuổi khách đâu bạn (trừ khi cãi nhau to tiếng hay quậy quọ). Nếu có duyên gặp bạn ở đấy, thì tôi sẽ tiếp bạn một cách lịch sự và khách sáo (thực ra, tôi không thích mấy người nói giọng trịch thượng (tôi vẫn giữ nguyên cảm giác này), nên không có chuyện tiếp chuyện thân mật được đâu). Nhưng trong năm nay thôi, năm sau thì tôi không chắc Himiko sẽ còn.
9:43
Monday,7.3.2011
Đăng bởi:
Phạm Huy Thông
Hôm trước gõ comment trả lời bạn Lan rồi, nhưng chưa thấy lên, có thể vì wifi bên chỗ tớ hơi trục trặc: Giờ xin gõ lại, có chút chỉnh sửa.
Bạn Lan và bạn Himiko ơi. Thật lòng mà nói, tớ thấy tác phẩm của Lã Huy có cái hay, và những tác phẩm như tờ báo, bát phở bằng nến có đặc điểm riêng không giống ai. Tớ ủng hộ Lã Huy ở góc độ này. Việc tớ phản đ ...xem tiếp
9:43
Monday,7.3.2011
Đăng bởi:
Phạm Huy Thông
Hôm trước gõ comment trả lời bạn Lan rồi, nhưng chưa thấy lên, có thể vì wifi bên chỗ tớ hơi trục trặc: Giờ xin gõ lại, có chút chỉnh sửa.
Bạn Lan và bạn Himiko ơi. Thật lòng mà nói, tớ thấy tác phẩm của Lã Huy có cái hay, và những tác phẩm như tờ báo, bát phở bằng nến có đặc điểm riêng không giống ai. Tớ ủng hộ Lã Huy ở góc độ này. Việc tớ phản đối Lã Huy chỉ duy nhất ở cái Statement. Vì nó làm giảm giá trị công việc của bạn ấy, thậm chí, nó chuyển hướng tác phẩm đi một chiều khác kém gợi cảm hơn rất nhiều. Họa sĩ là người tạo ra tác phẩm, đương nhiên phải là người hiểu tác phẩm nhất. Tuy không cần cái một dẻo kẹo như tớ hay cái đầu đầy logic như anh Như Huy, nhưng cũng phải đủ khả năng để giới thiệu về tác phẩm sao cho đúng, cho nổi bật những cái hay, cái lạ của tác phẩm. Nghe Himiko nói về tác phẩm của Lã Huy, tớ còn thấy hay và đúng hơn chính tác giả nói. Vâng, họa sĩ khi làm việc thì chân thành với chính mình. Tuy nhiên xong việc rồi thì cũng nên nhìn ngó chung quanh một chút. Nghệ sĩ tuy không thể hiểu biết như nhà phê bình. Nhưng cụp tai không thèm biết những người khác đã làm gì thì đôi khi chỉ đem lại thiệt thòi cho chính bản thân mà thôi. Nhân nói về chuyện bạn Vương Thạo. Tớ xin giãi bày một chuyện khác hơn. Mong Lan, Himiko và các bạn khác cùng nghe: Ông chú tớ mắng tớ: "Thông, họa sĩ với nhau thì phải ủng hộ, bảo vệ nhau. Sao mày cứ lên Soi bới người này, móc người nọ?" Quan điểm của tớ khác. Các cụ nói "Tốt khoe ra, xấu xa đậy lại". Khi tớ đi xa, gặp gỡ bạn bè quốc tế, tớ luôn dành những lời giới thiệu tốt đẹp nhất về nghệ thuật Việt Nam và các nghệ sĩ được nói tới (trừ cái đám chép tranh người chết). Thậm chí tớ tìm những lời khen cho những góc độ đẹp của các tác giả mà tớ phê bình trong nước. Đó là cái "Tốt khoe ra". Nhưng với những forum trong nước như Soi (mà google translate còn lâu mới dich được) thì tớ đề cập các vấn đề theo một thái độ khác. Có thể từ ngữ tớ dùng nhiều lúc hơi xấc xược hoặc chua chát (cho tớ xin lỗi), nhưng có trời biết đất biết, tớ viết vì những lợi ích chung nhất của cộng đồng nghệ thuật. Các họa sĩ cứ cãi nhau trên Soi đi, cứ giận nhau đi, nhưng cuối cùng chúng ta sẽ đi đến được nền nghệ thuật lành mạnh hơn. Nghệ sĩ sẽ dạn dày hơn, trang bị cho mình nhiều vũ khí để "chiến đấu" hơn. Cái kiểu cả nhà vỗ tay khen nhau của thập kỷ trước sẽ chẳng đi đến đâu cả. Rốt cuộc, những cái tát vào mặt nhau trên trang Soi cũng chỉ là chuyện trong nhà "chỉnh" nhau thôi. Người ngoài họ ít biết. (Có mỗi chị Nora Taylor đọc được tiếng Việt, nhưng mà chị ấy thì biết rõ chuyện bếp núc nhà ta rồi, chẳng ai giấu được, ha ha). Vậy tớ nhắc tới bạn Vương Thạo trong comment trước cũng là để chuẩn bị cho Lã Huy một quan điểm, sau này nếu Lã Huy có bày tác phẩm ở Singapore thì cũng nên biết trước để khi bị vặn thì đỡ giật mình. Túm lại, comment trước đây của tớ trước đây là phản đối phần Lã Huy nói về tác phẩm của mình chứ không phản đối toàn bộ công việc (rất thú vị) của bạn ấy. Tớ không phải là dân chiếu trên, mà thực ra là chiếu dưới (vì kém tuổi "bạn" Huy, "bạn" Thạo, "bạn" Bình..) Nhưng khi tranh luận, chúng ta bình đẳng đúng không? Cái câu kết tớ nói Lã Huy dẹp triển lãm là trong câu điều kiện "... nếu Lã Huy không làm gì khác hơn Vương Thạo". Ý câu này là mong Lã Huy quan tâm hơn đến mặt mạnh trong chất liệu và tác phẩm của mình. Tuy nhiên nếu câu đó làm mọi người bực tức thì tớ thành thật xin lỗi. Tái Bút: Tớ mà vào Sài Gòn, sẽ đến quán của Himiko chơi, lúc đó đừng có đuổi tớ nhé. Tội nghiệp tớ :). Bài đã đăng
» Xem tiếp... |
|||||||||||||||
|
Statement, với tôi (và một số nghệ sĩ miền Nam bạn bè tôi), nó vốn chỉ là một lời nói vu vơ (chẳng thế mà kỳ Festival nghệ sĩ trẻ năm 2007 ở Yết Kiêu, các bác ở Bộ bắt toàn bộ tác gả gỡ hết statement xu
...xem tiếp