Gẫm & Bình

Tớ ghét cay ghét đắng cái gọi là
“cuộc chơi” 16. 06. 10 - 8:04 am

Họa sĩ Phạm Huy Thông

(Họa sĩ Phạm Huy Thông có một phản hồi cho bài Tranh anh Thông có giống tranh anh Thắng. Phản hồi này dài và SOI nghĩ là nên tách riêng để dễ đọc. Bài do SOI đặt lại tên.)

.

Cám ơn bạn Quỳnh Đỗ và Soi đã đề cập đến tớ.

Điều đầu tiên tớ phải nói trong phần phản hồi này là sự kính trọng của tớ với họa sĩ Hà Mạnh Thắng. Chỉ hơn tớ một tuổi nhưng Hà Mạnh Thắng là họa sĩ đi trước tớ cả một chặng đường dài.

Tớ biết anh Thắng từ hồi còn sinh viên, tớ học thiết kế đồ họa ở Mỹ thuật Công Nghiệp còn anh Thắng học hội họa Mỹ Thuật Hà Nội (Việt Nam).

Tranh anh Thắng là một trong những nguồn cảm hứng lôi kéo tớ từ một họa sĩ thiết kế đồ họa, minh họa trở thành một họa sĩ chuyên chỉ vẽ tranh (từ 2 năm nay). Anh Thắng đi một con đường thẳng, còn tớ cứ lòng vòng mãi để đi tìm Tôi.  Bởi vậy, xét về danh tiếng và sự thành đạt, tớ không có gì có thể so sánh được với anh Hà Mạnh Thắng.

Bút pháp của tớ ảnh hưởng Hà Mạnh Thắng nhiều, điều này tớ không nên chối cãi. Bởi khi còn là sinh viên đồ họa, tập tọe đi mua toan mua mầu, tớ từng ngóng theo anh Thắng. Anh Thắng là người đi trước, được đào tạo bài bản trong môi trường hội họa nên có nhiều thành tựu mà tớ, gốc gác dân thiết kế, phải học tập nhiều để tiến bộ.

Tớ hâm mộ nghệ thuật của anh Thắng, tự thân việc đó sẽ tạo những ảnh hưởng đến phong cách của Tôi. (Chỉ tiếc là tranh anh Thắng bán đắt quá, nếu không tớ cũng phải mua vài bức về treo).

Red Superman – Tranh Phạm Huy Thông

Bút pháp của tớ vẫn ảnh hưởng Hà Mạnh Thắng nhiều, điều này tớ chẳng cần phải chối cãi. Bởi các họa sĩ trong cùng một môi trường đương nhiên có những tác động lẫn nhau (không nói đến chuyện ăn cắp đâu nhé). Để tớ tự vạch áo luôn. Nếu nói tớ vẽ giống Thắng, vậy thì bạn quên không thấy rằng tớ có cả những ảnh hưởng từ anh Lê Quý Tông, anh Nguyễn Mạnh Hùng, anh Jue Minjun… xa hơn nữa là chú Egon Schiele, chú Dali và… bác Leonard de Vinci… Tớ học tập tất cả bọn họ không phải là nhăm nhăm chế một nồi lẩu thập cẩm (như một vài người mà tớ từng bêu riếu trên mạng) mà để quay quắt tìm một cái Tôi ở một chỗ khác xa hơn cái nồi lẩu. Bây giờ tớ vẫn đang tìm, và tớ còn đi tìm đến già.

To my Gloryday 2008 – Tranh Phạm Huy Thông

Tính tớ… “lổn nhổn” lắm. Có lúc bạn thấy tớ mặc áo ba lỗ, quần lửng đi nghe hòa nhạc, lúc khác lại mặc complê, khoác áo choàng đi khai mạc triển lãm.

Tớ thích thử làm lắm thứ, từ đi phát quảng cáo, vẽ chân dung ở chợ đêm (có anh bạn thấy tớ thế rưng rưng thương cảm: “sao mày lại ra nông nỗi này”), môi giới chứng khoán, vẽ truyện tranh thiếu nhi, làm sách, chụp ảnh thuê… đến vẽ tranh, trình diễn, sắp đặt. Có phải tớ “đú” không? Có phải tớ thích “chơi” không?

Không phải. Tớ ghét cay ghét đắng cái thể loại họa sĩ cứ khai mạc là lại phát biểu rằng: “Đây là một cuộc chơi”. Tớ chẳng bao giờ chơi cả, làm gì cũng có mục đích. Thử các cách khác nhau để làm các vấn đề ra kết quả. Loay hoanh tìm cách túm được cái bóng của một thằng Tôi khổng lồ hơn mình.

Phạm Huy Thông làm gốm – chủ đề là vợ mình (Ảnh: blog thonghello)

Đọc những bình luận của bạn và mọi người trong những phần có liên quan, tớ tự dưng thấy sướng mới lạ chứ. Ô hay, mọi người biết đến tớ nhiều hơn tớ tưởng, có bạn còn lưu tranh tớ vào trong máy tính của bạn ý (dù để so sánh tớ với người khác), tớ cứ nghĩ là các bạn ý phải xóa béng cho đỡ chật ổ chứ.

Thực ra những phần bênh vực tớ thì bạn Soi (Chẳng biết Soi A hay Soi B, cứ nhầm loạn lên), bạn Đỗ Tuấn Anh, bạn Hoàng,… chú (hay anh) Bùi Hoài Mai đã nói nhiều rồi (Xin cám ơn). Tớ có nói nữa cũng không khách quan bằng họ. Tớ thấy là họ hiểu tớ hơn bạn. Tớ thấy bạn cứ lôi tớ lên diễn đàn thế này lại hay, chẳng khác nào một chiêu PR dần dà cho triển lãm mà tớ đang xoay trần ra vẽ, sẽ bày ở Bùi Gallery (cũng là Bùi Gallery giống anh Thắng) vào tháng 11 năm nay. Ở đó, bạn sẽ thấy bút pháp của tớ khác biệt so với triển lãm trước… còn giống ai không thì lại phải nhờ đến bạn thôi.

Đọc đến đoạn này chắc hẳn bạn đang thắc mắc: “Không hiểu cái thằng này nó định viết cái gì ?”. Bạn cứ loay hoay so sánh nét bút mảnh hay nét bút to thì không bao giờ thấy được sự khác nhau giữa hai họa sĩ. Bạn cứ loay hoay xem tớ cãi cái gì thì sẽ chẳng bao giờ hiểu tớ cãi gì cả. Nếu bạn muốn tìm… (bấm vào đây để xem tiếp)
Bạn cứ bấm đi nhé…

PHT

*

 

(Nhưng anh Thông ơi câu cuối… không hiểu, chỗ “bấm vào đây để xem tiếp” ấy,
SOI bấm vào chẳng đi tiếp gì cả, SOI B nó bảo là anh đùa??).

 

**

Bài liên quan:

Tranh anh Thông có giống tranh anh Thắng?
Ai nghĩ đến ria mép đầu tiên mới là quan trọng
Còn Soi lại nghĩ khác…
– Tớ ghét cay ghét đắng cái gọi là “cuộc chơi”

– Quỳnh Đỗ có chút ý kiến… Và cả anh Thông…

Ý kiến - Thảo luận

3:57 Wednesday,4.1.2012 Đăng bởi:  Dê Lười
nói sao nhỉ... Tranh pháo của bạn thì tỏ rõ "giải quyết vấn đề xã hội" to lớn. Vậy mà mấy việc Cmt nhùng nhằng khiến bạn phải viết nhiều và "xung đột" sâu sắc thế.... hihihihiiii. chưa được rồi
...xem tiếp
3:57 Wednesday,4.1.2012 Đăng bởi:  Dê Lười
nói sao nhỉ... Tranh pháo của bạn thì tỏ rõ "giải quyết vấn đề xã hội" to lớn. Vậy mà mấy việc Cmt nhùng nhằng khiến bạn phải viết nhiều và "xung đột" sâu sắc thế.... hihihihiiii. chưa được rồi 
4:03 Tuesday,27.7.2010 Đăng bởi:  Phạm Thu Hằng
anh Thông hài hước nhể.
Đọc comment đã thấy hóm òi ^_^
...xem tiếp
4:03 Tuesday,27.7.2010 Đăng bởi:  Phạm Thu Hằng
anh Thông hài hước nhể.
Đọc comment đã thấy hóm òi ^_^ 

(Đề nghị gõ chữ tiếng Việt có dấu và không viết tắt)

Leonardo: Ông nói đúng!

Jonathan Jones - Hồ Như Mai dịch

Tản mạn chuyện tượng đài
và đài kỷ niệm

Bài & ảnh: Họa sĩ Đỗ Đức

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả