Gẫm & Bình

Không phải ai cũng hiểu: có nhiều chuyện mà… ở đâu cũng thế 09. 08. 13 - 3:40 pm

Hồng Hạnh 2

Minh họa của Jordi Elias

Minh họa của Jordi Elias

Tôi cũng không ngờ là sau khi viết bài lại được nhiều ý kiến tranh luận như thế, cũng có thể là các anh chị khác chưa có kinh nghiệm làm báo nên nghĩ chúng tôi cư xử như thế (viết bài ca ngợi phim của bạn…) là kém cỏi, là làm hỏng những nhà làm phim vì tạo cho họ ảo tưởng vào sản phẩm thật ra là rất dở của mình, vân vân và vần vân. Tuy nhiên nếu đi làm báo thật các anh chị sẽ hiểu khác. Có nhiều nguyên nhân làm cho nhà báo không nói thật được lòng mình, xin thưa là thế này:

1. Về chuyên môn:
Có người nói phóng viên mảng văn hóa văn nghệ chúng tôi có trình độ kém. Xin thưa, điều đó không sai, rất nhiều phóng viên có được học nhạc, phim, văn chương, múa ba lê, kịch,… đâu? Hoặc là ai giỏi lắm là học được một trong các môn nghệ thuật ấy; nhưng khi đi làm, nếu ai học phim chỉ viết về phim, học kịch chỉ viết về kịch, chắc có nước chết đói. Nên như con dao pha, chúng tôi phải làm hết. Nếu lĩnh vực mình không quen, thì viết theo TCBC của bên khách hàng, chuyện đó là bình thường thôi, vì có ai mà biết hết mọi thứ trên đời được ạ?

Ngay như về phim Đường Đua, tại sao rất nhiều báo viết giống nhau, dùng những cụm từ khen giống nhau? Xin thưa, đó là cùng do từ TCBC và các bài PR do bên sản xuất viết sẵn. Tôi nghĩ đó là nghiệp vụ báo chí phổ biến, Tây nó gọi đó là các bản tin ready to publish của khách hàng. Nghĩa là đã được viết sao cho sẵn sàng để in ấn, công bố trên báo chí, nhà báo cũng chẳng cần viết lại, từ cách dùng đại từ nhân xưng trong đó (ví dụ đoàn làm phim thay vì chúng tôi) đã là viết thay cho phóng viên rồi.

warren-miller-puppet-holding-strings

2. Về tài chính:
Có nói hay nói đẹp thế nào thì chúng ta đều hiểu là tiền nong chi phối hết các quan hệ và hình thái lao động trong xã hội hiện nay. Ai trả tiền nuôi sống phóng viên chúng tôi? Độc giả chăng? Ngay cả báo giấy cũng còn bán lỗ, nữa là báo mạng! Chúng tôi sống bằng tiền quảng cáo của doanh nghiệp. Từng đồng xu chúng tôi sống đều từ doanh nghiệp mà ra. Đâu có mấy tờ báo được như Thanh Niên, Tuổi Trẻ, SGGP, Nhân Dân,… có sẵn nhà cửa cơ sở vật chất do nhà nước hỗ trợ bằng hình thức này hay hình thức khác?

Hiện nay báo chí đều trông vào quảng cáo. Phòng quảng cáo sẽ có ý kiến cho tòa soạn ngay, nếu như phóng viên “đánh” khách hàng của mình. Và rất nhiều bài viết thực ra là đi kèm trang quảng cáo. Khách hàng đăng quảng cáo sẽ được khuyến mãi bài PR. Và bài PR đó nhiều khi đứng tên phóng viên nhưng thực sự thì là của khách hàng viết gần hết đấy ạ.

Các anh các chị có thể chửi chúng tôi hèn, nhưng xin thưa ai chẳng phải sống, phải nuôi thân, nuôi gia đình, nếu chỉ vì lý tưởng chắc có lẽ chúng tôi cũng làm nghề khác lâu rồi. Ngay như chiến dịch PR cho Đường Đua vừa rồi, ai cũng biết lý do tại sao một trong những tờ báo lớn nhất Việt Nam lại nhiệt tình đăng 5 ngày liên tiếp các bài khen Đường Đua, chỉ có người ngây thơ mới tin là phóng viên báo ấy thích phim đến thế! Ở Việt Nam, đọc báo giỏi là phải đọc được tại sao lại có tin ấy lên báo, chứ nếu chỉ đọc những gì báo viết, thì xin thưa là các anh các chị còn trẻ lắm ạ!

Hí họa của Medi Belortaja

Hí họa của Medi Belortaja


3.
Về đạo đức:
Nhiều khán giả đi xem Đường Đua về kêu là báo chí nhảm nhí, phim dở như thế cũng khen, làm họ mất tiền. Rồi đánh đồng chuyện đó với đạo đức người làm báo. Tôi nghĩ là điều khán giả nghĩ cũng không đúng đâu. Báo chí không thể huỵch toẹt mọi chuyện ra như trên các diễn đàn công cộng hay như trên các trang web tự do như SOI. Chúng tôi viết xong sẽ đi qua bao nhiêu tầng kiểm duyệt. Chúng tôi cũng phải tự kiểm duyệt chính mình.

Vả lại, sản phẩm Việt thì dù tệ hại, ta cũng nên dành cho nó chút ưu ái, phim Mỹ chẳng cần dòng quảng cáo nào cũng thu được hàng triệu đô la, vậy sao chúng ta không cố viết tốt cho phim Việt được? Chưa nói đến chuyện là trên thực tế rất nhiều phóng viên các báo, tuy viết về mảng văn hóa, nhưng có kiến thức văn hóa còn thấp hơn mặt bằng xã hội, họ xem Đường Đua thấy hay thật, và họ viết rất thành tâm. Các bạn đừng tưởng họ giả dối, cái khen của họ thật lòng đấy chứ.

Cũng như Nguyễn Thanh Sơn tuy anh là một trí thức vốn có con mắt sắc bén, nhưng cũng thành tâm tin phim của mình là “điểm sáng”, là “tử tế”, là “không phải thảm họa”,… Phim mình, vợ người. Dù sao thì phim nhà mình cũng có gì đó làm cho ta lóa mắt đôi chút. Nhất là phóng viên viết bài sau một đêm party mà nhà sản xuất tổ chức rất tốt, nhìn vợ chồng Hồng Ánh-Thanh Sơn hạnh phúc, vui mừng, cả đoàn làm phim hớn hở vui tươi; tâm thế của nhà báo ắt có những ảnh hưởng tốt hơn là khán giả đi xem với con mắt khách hàng, so sánh phim một cách phũ phàng và thẳng băng với các siêu phẩm điện ảnh của Mỹ, Tàu, Hàn Quốc hay là các phim Việt mà hay khác.

Tóm lại, tôi cho rằng nói đến vấn đề đạo đức của phóng viên ở đây là không đúng. Nhiều bạn thực sự tin là phim Đường Đua hay, có thể nói họ dốt, nhưng đừng nói họ thiếu đạo đức.

Tôi không dám thay mặt cho ai, chỉ xin nói lên vài điều mà không phải ai cũng hiểu, để khán giả hiểu được tại sao có dư luận trái chiều mãnh liệt đến thế trên báo chí và ngoài đời về một cuốn phim Việt Nam. Nhiều chuyện đúng là do cái nước mình nó thế, nhưng cũng có nhiều chuyện do… ở đâu cũng thế!

*

 Bài liên quan:

– Sự bất lực của báo chí trong vụ Đường Đua    
– Cái nước mình nó thế, anh ạ!    
– Vâng, cái nước mình nó thế, tùy người    
– Không phải ai cũng hiểu: có nhiều chuyện mà… ở đâu cũng thế

Ý kiến - Thảo luận

10:19 Thursday,15.8.2013 Đăng bởi:  admin

@ Trần Anh: cmt của bạn đã lên thành bài. Bài có tên: "5 bài học về marketing sau 'vụ' Đường Đua". Bạn vào xem nhé.


...xem tiếp
10:19 Thursday,15.8.2013 Đăng bởi:  admin

@ Trần Anh: cmt của bạn đã lên thành bài. Bài có tên: "5 bài học về marketing sau 'vụ' Đường Đua". Bạn vào xem nhé.

 
8:36 Thursday,15.8.2013 Đăng bởi:  Tuấn Minh

Ha ha, bạn Hồng Hạnh 2 rất thẳng thắn, điểm 10 cho bạn về sự thẳng thắn. Làm nghề báo, một nguyên tắc hàng đầu là phải tránh quan hệ thân thiết với nguồn đưa tin. Trong "vụ" PR cho Đường Đua, ai chẳng biết là LHL, VT, TA, TU, CK... và vô số nhà báo khác đều là bạn bè của chủ phim Nguyễn Thanh Sơn. Vậy nên họ cũng có phần nể nang, chứ không có đánh giá phim côn
...xem tiếp

8:36 Thursday,15.8.2013 Đăng bởi:  Tuấn Minh

Ha ha, bạn Hồng Hạnh 2 rất thẳng thắn, điểm 10 cho bạn về sự thẳng thắn. Làm nghề báo, một nguyên tắc hàng đầu là phải tránh quan hệ thân thiết với nguồn đưa tin. Trong "vụ" PR cho Đường Đua, ai chẳng biết là LHL, VT, TA, TU, CK... và vô số nhà báo khác đều là bạn bè của chủ phim Nguyễn Thanh Sơn. Vậy nên họ cũng có phần nể nang, chứ không có đánh giá phim công bằng như khán giả ngoài rạp được. Nhưng thất bại của phim này cho thấy rõ là, không cứ PR tốt là bán được hàng, dù sao thì món hàng cũng phải tốt đã.

 

(Đề nghị gõ chữ tiếng Việt có dấu và không viết tắt)

Tìm kiếm

Tiêu đề
Nội dung
Tác giả