|
|
|
|||||||||||||
Đi & ỞBàn thêm về món Hàn, người Hàn 22. 06. 15 - 9:31 pmPhạm Huy Thông và Rieng&Chung SOI: Đây là một số cmt sau bài về ẩm thực Hàn Quốc của Đặng Thái. Soi xin đưa lên thành bài cho các bạn dễ theo dõi và thêm nhiều thông tin. Phạm Huy Thông Về cơ bản mà nói thì tớ thích đồ ăn Hàn Quốc. Tớ nghĩ, văn hóa ẩm thực của thế giới này quá đa dạng nên một con người đơn thuần không thể nào dung nạp hết nổi các món được các nền văn hóa khác coi là ngon. Vì vậy đánh giá nền ẩm thực của một nền văn hóa khác mình là ngon hay dở thì cũng chỉ là những đánh giá mang tính tương đối. Thực ra hồi sống bên đó, với lương cơ bản cho nghệ sĩ thì tớ cũng không đi nhà hàng quá nhiều. Nhưng do cũng được đánh đu vào vài cuộc triển lãm nên tớ được không ít lần đánh chén đồ ngon. Tớ thích nhất là món kim chi của Hàn Quốc. Gọi là món kim chi nhưng thực ra là tổng hợp của các thể loại thực phẩm khác nhau ủ men cùng với bột ớt. Ở mình thì quen ăn kim chi cải thảo. Nhưng dân Hàn thì cái quái gì cũng cho vào làm kim chi được hay sao ý. Các lại củ, lá, điều thành được các món kim chi riêng. Thậm chí có kim chi thịt và đặc biệt là kim chi cua. Kim chi cua bên đó đắt lắm thì phải, trong bữa tiệc các chủ nhà nâng niu gắp tặng khách mời. Nhưng món kim chi cua ghẹ đó thì tớ thấy không thích nổi. Tớ thấy phê nhất là món kim chi của một loài lá hơi giống lá tía tô hoặc kinh giới bên mình. Nhưng vị ăn vào thì không giống hẳn, hỏi dân bản địa rồi tra từ điển thì thấy đó là lá vừng. Món kim chi này có các lá xếp thành xấp, tương đối đắt, một xấp mỏng đã đắt hơn cả túi to kim chi cải thảo. Bạn gắp từng lá một, phủ lên bát cơm rồi lấy đũa bọc một gắp cả cơm cả lá bọc cho vào miệng. Một xấp nhỏ kim chi lá vừng có thể làm cho bạn tốn mấy bát cơm mà không biết chán. Các món đồ nướng của Hàn cũng rất ngon, đặc biệt là họ cũng có rất nhiều loại lá khác nhau để gói thịt nướng. Những món đó chả biết là cổ truyền hay hiện đại, nhưng ngon thì vẫn là ngon thôi. Món tệ nhất của Hàn Quốc mà tớ được ăn là món cơm cháy. Thường họ đãi mình cơm trong các niêu nhỏ. Niêu ăn xong rồi thì còn cháy, dân Hàn đổ nước chè vào đó rồi cạo lên, đánh vỡ cháy trong nước chè rồi ăn. Ghê phết, thế mà tớ cũng ăn món đó được hai lần đấy. Tất nhiên, lắm lúc vẫn phải đi cả nửa ngày đường để kiếm được tí cà pháo, tí lòng lợn luộc ăn kèm rau sống theo kiểu Việt Nam. Vừa ăn vừa ngậm ngùi nhớ nhà. Ẩm thực đôi khi nó là ăn văn hóa, ăn ký ức nữa. Tái bút: Tớ không bị dị ứng mì chính, tự nấu ăn thì không bao giờ dùng, nhưng vốn bị đầu độc quen từ bé nên đi đâu có món dùng mì chính cũng không nhận ra. Đọc bài của bạn Đặng Thái cũng hơi giật mình. Cám ơn bạn nhé.
Rieng&chung Em xin góp chút cảm nhận về đồ ăn và con người Hàn Quốc cho rôm rả: Về đồ ăn: Cá nhân em có cảm nhận giống bác Phạm Huy Thông về thức ăn Hàn Quốc, cơ bản là thích và thấy ngon miệng. Tuy chỉ được tiếp cận với ẩm thực Hàn Quốc ở mức độ bình dân và tại… Bắc Kinh chứ chưa được sang tận nơi, nhưng xét số dân Hàn Quốc đông tới mấy chục ngàn người ở Bắc Kinh (hiện nay, riêng trong đại học Thanh Hoa đã có cả ngàn sinh viên Hàn Quốc, ngang với tổng số sinh viên Việt Nam trên toàn Bắc Kinh), thì có thể tạm suy ra hương vị quán xá Hàn Quốc ở Bắc Kinh cũng phải khá chân thật, để phục vụ đồng bào của họ. Và đúng là kim chi của họ hết sức phong phú. Một cái thích quan trọng nữa, là chất lượng phục vụ trong quán Hàn tốt hơn quán Trung Quốc: chu đáo hơn, nhanh chóng hơn, mềm mỏng hơn. Tuy nhiên đúng như bác Đặng Thái nói, muốn linh đình một chút thì lại phải sang quán Trung Quốc với nhiều món cầu kì hơn hẳn. Còn về mì chính, mì ăn liền và các thứ độc hại nào đó trong ăn uống, em nhận xét gián tiếp qua hình ảnh những học sinh Hàn Quốc tại Bắc Kinh. Đặc điểm chung là họ rất khỏe mạnh (ở mức độ hơi hung hăng), da dẻ sáng sủa, nói năng rộn ràng, ăn nhậu nhiều nhưng cũng rất ham thể thao. Tuyệt đại đa số bọn họ đều béo tốt và nhanh nhẹn (cũng có đứa béo phì, nhưng ít). Tịnh chưa gặp tay Hàn Quốc nào bị dị ứng hay viêm da. Do đó ấn tượng của em về ẩm thực của người Hàn là khá lành mạnh. Về con người và văn hóa: Nhìn từ thế giới của sinh viên quốc tế, có vẻ như người châu Âu không thích người Hàn cho lắm, họ cho rằng người Hàn cộc cằn thô lỗ lại còn ăn thịt chó nữa. Người Hàn thì bảo người Pháp không ăn chó nhưng ăn… óc khỉ còn dã man hơn (trích lời một người Hàn). Con trai Hàn hình như ai cũng học Taekwondo, vào phòng thể hình hay bắt gặp hình ảnh chú Hàn Quốc vừa soi gương vừa đột ngột tung ra mấy ngón cước cộng với tiếng hét hào hùng, và điều này làm mấy tay châu Âu ngứa mắt. Cá nhân rieng&chung thấy người Hàn trọng tôn ti trật tự hơn người Trung Quốc lẫn Việt Nam, nhìn họ chào hỏi nhau hay uống rượu với nhau thì biết. Người Hàn có thể hơi giống người Việt mình ở cách giải quyết mâu thuẫn, nhất là khi bị đụng chạm, thường là sẽ … đánh nhau. Sinh viên Hàn có lẽ thuộc nhóm đánh nhau nhiều, và không ít trường hợp đánh bọn sinh viên nước khác vì… con gái Hàn đi yêu thằng nước khác kia. Nhưng truyền thống “cứng rắn” của Hàn thấm khá sâu. Còn nhớ một bác du học sinh Hàn ở đại học Thanh Hoa (đầu thập kỉ 90) vừa đi học vừa chăm thằng con tuổi mẫu giáo. Một hôm nghe đám Hàn kể chuyện, thằng nhóc Hàn tẩn nhau với thằng nhóc Ả rập cao hơn, mấy cô sinh viên Hàn chạy ra can, nhóc Hàn nói, “Bố cháu bảo, phải đánh.” (Tuy nhiên nếu so sánh một cách tương đối thì, người Trung Quốc khi bị xúc phạm có thể họ sẽ nhịn, thậm chí cười nói nhũn nhặt, nhưng một ngày nào đó sẽ “đòi nợ”. Người Hàn đa phần là phang thẳng tay, xong về vẫn tính kế tiếp để chiến đấu lâu dài. Người Việt mình cũng phang thẳng tay, nhưng hơi nghiêng sang bất chấp hậu quả, rồi về chóng nguôi và… quên, đặc biệt là sau khi đánh hơn thằng kia). Vào đầu những năm 90, sinh viên Hàn ở Bắc Kinh khá là trưng diện và thơm phức nước hoa. Cuối tuần đi chơi về khuya ồn ào đến độ khó chịu. Giờ ngẫm lại, cái sự trưng diện đó phần nào nói lên quá khứ nghèo khó còn chưa xa trong tâm khảm người Hàn. Dĩ nhiên có thể còn liên quan đến tính cách của người Hàn, trọng sĩ diện hoặc danh dự. Nhưng sở dĩ họ ăn diện được là nhờ ở quê nhà Hàn Quốc họ có người thân “ăn được làm được”. Xã hội Hàn Quốc giàu lên nhanh chóng bằng kinh tế tư nhân ở cái nghĩa trần trụi nhất (bóc lột người lao động và bóc lột các doanh nghiệp nhỏ lẻ yếu hơn) – điều đó phản ánh tính chất quyết liệt, cứng rắn đến mức thô bạo trong tư duy và hành động của người Hàn. Họ bước ra thế giới với tâm thái của kẻ mạnh, bán sản phẩm công nghiệp của mình cho phương Tây (quê hương của cách mạng công nghiệp) khi còn chưa kịp đánh bóng văn hóa của mình, trong đó có ẩm thực. Tóm lại, dài dòng như vậy, nhưng chỉ là những quan sát bó hẹp, chủ yếu trong giới du học sinh Hàn Quốc tại Bắc Kinh, nên rieng&chung không thấy được nhiều điều như bác Đặng Thái thấy ở Hàn Quốc, về sự “cô đơn”, “méo mó biến dạng”, hay “giằng xé mới cũ”… Tuy không được như một số bạn trẻ Việt Nam: tranh thủ học thêm tiếng Hàn song song với tiếng Hán – xuất phát từ sự “thần tượng” nhiều thứ của Hàn, nhưng em cũng thấy đồ ăn của Hàn khá ngon miệng (ăn về thay quần áo, không sao), và ở một nghĩa chung chung nào đó, là họ “trưởng thành” hơn mình, khôn ngoan hơn, ghê gớm hơn và giỏi giang hơn. Ý kiến - Thảo luận
12:12
Thursday,25.6.2015
Đăng bởi:
rieng&chung
12:12
Thursday,25.6.2015
Đăng bởi:
rieng&chung
Bác Bông lông xã: Em chưa (đủ tiền) thử món yến sào, nên không biết có bổ lắm thật không, tuy nhiên nhiều tài liệu nói nó bổ, nên cũng tạm tin.
Dân xài món này nhiều thật ra là dân TQ. Số liệu lượm lặt trên mạng là năm 1991 nghe đâu dân HK đã nhập 142 tấn yến sào từ Đông Nam Á (khoảng hơn 2/3 tổng sản lượng thì phải). Sau đó lại có bọn tiểu ngạch xách tay nhập lậu từ HK vào Đại Lục. Nhu cầu chỉ tăng không giảm, cùng với tăng trưởng GDP của quốc gia đông dân này. Nhưng nước yến có bổ hay không thì em mù tịt thông tin, trừ quảng cáo của nhà sản xuất. Các loại nước nọ nước kia (nước yến, nước đông trùng hạ thảo v.v..) đều khó khẳng định lắm ạ. Mấy năm trước đài truyền hình trung ương TQ (CCTV) còn có một phóng sự động trời vạch mặt món huyết yến (tổ yến nhưng màu đỏ). Hóa ra toàn bọn gian thương lấy tổ yến trắng về hấp khói phân dơi với gì gì nữa cho đỏ quạch lên, bán với giá cao hơn yến trắng, quảng cáo là đại bổ vì nước dãi yến có máu v.v... Dân Tàu cũng chỉ dám mua cho cha mẹ hoặc sếp để tỏ lòng thành. Không hiểu sao cũng không thấy ai ngộ độc vì huyết yến (chắc tại ăn dè sẻn). Một lời nói dối đẹp đẽ tồn tại hình như hơn 20 năm...
11:59
Thursday,25.6.2015
Đăng bởi:
candid
Em nghĩ thói quen ăn uống chỉ một phần, phần kia là thói quen tập luyện sinh hoạt quyết định đến thể chất.
Khi em sang Nhật hay gặp cảnh trẻ con mẫu giáo của Nhật từng đoàn lũn cũn theo cô giáo đi bộ. Có lần hỏi chuyện người ta bảo 1 đứa trẻ con mẫu giáo ở Nhật đi bộ mấy km là thường. Tuổi ấy trẻ con ở VN thường bắt bố mẹ bế (con em cũng thế :D). ...xem tiếp
11:59
Thursday,25.6.2015
Đăng bởi:
candid
Em nghĩ thói quen ăn uống chỉ một phần, phần kia là thói quen tập luyện sinh hoạt quyết định đến thể chất.
Khi em sang Nhật hay gặp cảnh trẻ con mẫu giáo của Nhật từng đoàn lũn cũn theo cô giáo đi bộ. Có lần hỏi chuyện người ta bảo 1 đứa trẻ con mẫu giáo ở Nhật đi bộ mấy km là thường. Tuổi ấy trẻ con ở VN thường bắt bố mẹ bế (con em cũng thế :D). Trẻ con 3-5 tuổi ở VN hiện nay so về cân nặng, chiều cao thì có khi là khổng lồ với trẻ con Tây nhưng về thể lực thì yếu hơn hẳn. Hôm trước em tham dự cuộc thi chạy, cự li cho trẻ con tham gia là 5km, đa phần là trẻ con Tây và chúng nó chạy đơn giản. Với trẻ con VN ở thành phố hiện nay em nghĩ chỉ có số ít thực hiện được. Đọc bài bác Đặng Thái cũng thấy nói đến việc thay đổi trong thói quen ăn uống của người Hàn (ăn thịt nhiều hơn), không hiểu họ có thay đổi gì trong giáo dục thể chất cho trẻ con không? Bài đã đăng
» Xem tiếp... |
|||||||||||||||
|
Dân xài món này nhiều thật ra là dân TQ. Số liệu lượm lặt trên mạng là năm 1991 nghe đâu dân HK đã nhập 142 tấn yến sào từ Đông Nam Á (khoảng hơn 2/3 tổng sản lượng thì phải). Sau đó lại có bọn tiểu ngạch xách tay
...xem tiếp